Tranh thủ vừa trả khách tại điểm cạnh Bưu điện trung tâm TP.HCM, ông Đỗ Cao Minh liền vào bưu cục để làm thủ tục cấp phiếu lý lịch tư pháp, hoàn thiện hồ sơ gửi công ty theo quy định. Ông Minh không nghĩ rằng chỉ mất 5 phút vừa khai thông tin vừa làm thủ tục tại quầy là xong hết thủ tục để tiếp tục công việc Grapbike ngay sau đó.
“Tôi tới Bưu điện để gửi hàng nhiều lần rồi, nhưng hôm nay mới có nhu cầu giải quyết thủ tục hành chính. Lâu nay cứ nghĩ khi đi làm giấy tờ hành chính sẽ bị nhũng nhiều, phiền hà, mất thời gian nên rất “ngại”. Có anh bạn vừa nộp phí phạt giao thông qua Bưu điện giới thiệu vào đây làm. Chỉ mất khoảng 30.000 là tôi chả phải lo nghĩ gì nữa. Trưa nay này thì ngày mai sẽ có bưu tá sẽ gọi điện, phát tại nhà”, ông Minh chia sẻ.
![]() |
Chị Nguyễn Thùy Linh cũng khá bất ngờ khi đến 1 bưu cục tại Quận 1 (TP.HCM) để làm thủ tục cấp giấy chứng nhận đăng ký hộ kinh doanh. Chị Linh trao đổi: “Nhân viên bưu điện thân thiện, nhiệt tình, phục vụ rất chu đáo. Mình chưa rõ chỗ nào họ hướng dẫn hết. Điểm phục vụ ở đây cũng rất tiện lợi về đường giao thông, khang trang, rộng rãi, rất tiện cho người dân và doanh nghiệp tới làm các thủ tục giấy tờ. Mọi việc rất công khai, minh bạch nên tôi rất hài lòng”.
Nếu như trước đây, người dân và các tổ chức, doanh nghiệp khi giải quyết thủ tục giấy tờ phải đến trực tiếp các cơ quan hành chính nhà nước thì nay chỉ cần tới Bưu điện là có thể giải quyết được rất nhiều thủ tục thiết yếu như: cấp đổi giấy phép lái xe, cấp lý lịch tư pháp, trích lục bản sao giấy tờ hộ tịch, cấp phép bán lẻ sản phẩm rượu, thuốc lá, cấp phép xây dựng, cấp giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm…
![]() |
Giám đốc Sở Tư pháp TP.HCM Nguyễn Thị Hồng Hạnh cho biết, hàng ngày, Sở Tư pháp giải quyết từ 600-1.200 hồ sơ hành chính phục vụ người dân, doanh nghiệp. Trong đó, khoảng 50% lượng hồ sơ hành chính là cấp Phiếu Lý lịch tư pháp. Lượng hồ sơ quá nhiều nên người dân khi đến Sở Tư pháp TP.HCM làm thủ tục trực tiếp thường phải chờ đợi cả khi nộp hồ sơ lẫn khi đến nhận kết quả. Nhưng từ đầu tháng 12/2018, người dân không cần đến Sở Tư pháp TP.HCM vẫn có thể nộp và nhận Phiếu Lý lịch tư pháp.Với việc nhận hồ sơ và trả kết quả qua bưu điện, người dân và doanh nghiệp có thể tiết kiệm được thời gian, công sức và chi phí đi lại, chờ đợi.
Bứt phá trong cải cách thủ tục hành chính qua Bưu điện
Mục tiêu quan trọng nhất của cải cách hành chính là tạo thuận lợi cho người dân, và các tổ chức, doanh nghiệp khi đi giải quyết thủ tục hành chính, đồng thờigiảm áp lực cho cơ quan công vụ. Chính vì vậy Quyết định số 45/2016 của Thủ tướng Chính phủ về triển khai tiếp nhận hồ sơ và trả kết quả giải quyết thủ tục hành chính qua dịch vụ bưu chính công ích ra đời để góp phần thực hiện tốt mục tiêu này.
Theo Tổng công ty Bưu điện Việt Nam, sau 2 năm triển khai việc tiếp nhận hồ sơ và trả kết quả giải quyết thủ tục hành chính qua Bưu điện, hiện 63 Bưu điện tỉnh, thành phố đã chính thực hiện dịch vụ này. Gần 50 địa phương thực hiện kết nối công nghệ thông tin với Bưu điện để triển khai dịch vụ này. Năm 2018, có trên 12 triệu lượt hồ sơ được tiếp nhận và trả kết quả giải quyết thủ tục hành chính qua Bưu điện, tăng 33% so với cùng kỳ năm 2017. Nhiều thủ tục trước kia người dân rất mệt mỏi vì phải đi lại, chờ đợi thì nay đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều, bởi việc tiếp nhận hồ sơ và trả kết quả giải quyết thủ tục hành chính đã được triển khai tại gần 1.600 Bưu điện Văn hóa xã.
![]() |
Bên cạnh việc đẩy mạnh thực hiện việc tiếp nhận hồ sơ và trả kết quả giải quyết thủ tục hành chính tại nhà, một trong những điểm nổi bật trong lĩnh vực cải cách thủ tục hành chính trong thời gian qua là sự vào cuộc quyết liệt của Bưu điện trong việc triển khai Nghị định 61/2018/NĐ-CP của Chính phủ về thực hiện cơ chế một cửa, một cửa liên thông trong giải quyết thủ tục hành chính. Thông qua việc triển khai thí điểm đưa bộ phận Một cửa các cấp về đặt tại trụ sở của Bưu điện tại một số địa phương. Theo đó UBND các cấp không phải bố trí kinh phí để xây dựng trụ sở, cở sở hạ tầng… đặc biệt là không phải bỏ chi phí thường xuyên để duy trì, sửa chữa, bảo dưỡng trụ sở, trang thiết bị.
Ngoài ra, khi đưa bộ phận Một cửa về đặt tại Bưu điện, nhân viên Bưu điện cũng sẽ phối hợp với cán bộ công chức, viên chức tại quầy để thực hiện tiếp nhận hồ sơ và trả kết quả giải quyết thủ tục hành chính. UBND các cấp chỉ phải bố trí một số lượng công chức, viên chức hợp lý chịu trách nhiệm quản lý và hướng dẫn, chỉ đạo, kiểm tra việc tiếp nhận hồ sơ. Điều này không chỉ góp phần thực hiện mục tiêu triển khai Chính phủ điện tử, chính quyền điện tử, mà còn giúp cơ quan hành chính các cấp giảm tải được công việc để tập trung cho chuyên môn, sắp lao động, tin giản biên chế.
Xuân Thạch
" alt=""/>12 triệu thủ tục hành chính được thực hiện qua Bưu điệnTôi đọc xong tin nhắn, người thẫn thờ mất một phút, sau đó đầu như bốc hỏa. Chồng tôi ngoại tình ư, không thể nào. Anh ấy là giáo viên dạy Toán, bao nhiều năm đều là giáo viên dạy giỏi, là nhà giáo mẫu mực. Vợ chồng tôi từ chuyện gối chăn đến tính tình đều hòa hợp, con cái ngoan ngoãn không phải phiền não điều gì. Hà cớ chi anh ấy lại làm cái điều ngu xuẩn đó.
Càng nghĩ, tôi càng bán tin bán nghi có khi nào cô em đồng nghiệp kia nhầm lẫn. Dù muốn, dù không tôi cũng phải sát sao dõi theo tìm hiểu chồng mới được.
Một lần tôi cầm điện thoại của chồng, nhờ anh mở hộ mật khẩu để tôi gọi điện về nhà vì điện thoại tôi hết tiền. Tôi ra ngoài, mò vào nhật kí điện thoại của anh, cả nhật ký cuộc gọi, cả hộp tin nhắn đều trống trơn. Ngày nào anh chẳng gọi điện, đôi lúc tôi thấy anh hí hoáy nhắn tin, tất cả những cái đó biến đi đâu cả. Là anh ấy không muốn mất công xóa từng cuộc gọi, từng tin nhắn nên đã nhấn Delete cả cho nhanh gọn. Thói đời, có tật thì hay lo sợ.
Tôi gọi điện cho cô em đồng nghiệp của chồng, cảm ơn cô vì đã thông tin, đồng thời hỏi thêm vài chuyện. Rồi tôi phát hiện ra anh hay đến một quán cà phê vào sáng thứ Sáu. Đó là ngày anh chỉ có một tiết sinh hoạt lớp còn lại trống tiết. Anh và cô gái đó, ngồi cười nói tình tứ với nhau, sau đó chở nhau đi.
Nơi họ đến là một nhà nghỉ ven hồ, rất yên tĩnh và lãng mạn. Khi chồng tôi đang lúi húi gửi xe, tôi chỉ muốn chạy nhanh đến đó cho anh ấy một bạt tai nhưng vẫn phải kìm lại. Tôi đứng ngoài đợi, gần một tiếng sau thấy họ đi ra. Tim tôi như tái dại, chưa bao giờ tôi thấy một giờ đồng hồ dài như thập kỉ vậy. Chưa bao giờ tôi thấy mình thất bại và tội nghiệp đến thế.
Giờ thì tôi biết, chồng tôi ngoại tình là thật, mọi chuyện thậm chí đã đi quá xa rồi. Thầy giáo dạy toán giỏi, nhà giáo mẫu mực đạt danh hiệu bao nhiêu năm cuối cùng cũng chỉ là một gã đàn ông phản bội. Vậy mà về nhà anh vẫn ngọt ngào với vợ như không, giảng dạy các con về đạo lý như một bậc thầy tu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy căm ghét cái thái độ tử tế của chồng mình đến thế. Tôi vốn hay xem phim nhưng vở kịch này thì tôi không xem nổi.
Tôi đã khóc rất nhiều, dĩ nhiên chồng tôi không hề hay biết, một vài câu giải thích đủ để làm anh thôi bận tâm.
Bằng chứng anh đi với bồ tôi đã có, lật mặt anh thật sự không khó. Nhưng tôi không muốn đứng trước mặt anh để nói ra cái điều ấy, tôi sợ mình sẽ khóc. Mà tôi thì không muốn khóc trước mặt anh ấy trong khi tôi không làm gì sai.
Tôi cũng không muốn ầm ĩ khiến hai đứa con đang tuổi lớn của tôi bị ảnh hưởng. Nếu chúng biết người bố chúng tôn kính có những hành vi đáng xấu hổ như thế chắc chúng sẽ rất thất vọng và đau lòng.
Tôi vẫn nắm lịch sinh hoạt của chồng và theo dõi anh. Lâu lắm tôi mới lại thấy anh đến quán cà phê nọ.
Lần này cũng như vài lần trước, nhìn họ cùng nhau vào nhà nghỉ, tim tôi như bị kim đâm hàng trăm mũi. Khi họ vừa đi lên khỏi cầu thang, tôi đến quầy lễ tân, tôi nói với nhân viên lễ tân tôi là bạn của anh T. (tên chồng tôi): “Vì anh ấy gọi điện nói không mang theo tiền nên tôi sẽ thanh toán hộ tiền phòng nghỉ cho anh ấy. Chút nữa anh ấy xuống, nhờ em nhắn là có chị H. L đã thanh toán tiền phòng giúp rồi nhé”. Cô nhân viên mỉm cười nhìn tôi ra vẻ lạ lẫm.
Tôi về nhà làm bữa trưa nhưng chẳng còn tâm trí nào. Hai tiếng sau, tiếng xe máy của chồng vào sân. Tôi cố tỉnh bơ như không có chuyện gì nhưng rõ ràng chồng tôi thì không thế. Anh vào nhà, đứng nhìn tôi một lúc không nói gì, rồi bất ngờ anh quỳ sụp xuống, lắp bắp: “Anh có tội với em. Anh xin lỗi. Anh xin thề từ nay anh không dám, vừa rồi anh và cô ấy đã quyết định dứt khoát với nhau rồi. Xin em, đừng để con biết chuyện này…”.
Nhìn thấy anh như vậy, tôi thực sự chỉ muốn tru tréo lên nhưng vẫn vờ hoảng hốt: “Anh làm sao thế, anh xưa nay là người chồng tốt, người cha tốt, là thầy giáo mẫu mực. Nếu anh không còn yêu vợ, chỉ cần nói một câu, em giải thoát cho anh. Anh làm cái trò mèo mả gà đồng đó, thiên hạ họ dè bỉu, đồng nghiệp họ coi khinh, con cái nó xấu hổ. Mọi chuyện vỡ lở ra rồi anh sống thế nào, dạy học trò như thế nào, sao mà anh dại thế”.
Chồng tôi nghe xong, thiếu điều muốn khóc, anh cứ níu lấy tay tôi, một hai thề thốt xin tha thứ. Anh nói, người phụ nữ kia bỏ chồng, sống một mình với con. Hai người vô tình gặp nhau trong một tiệc cưới, sau đó cô kia buông lời mời gọi nên anh nhất thời sa ngã. Cô ấy vì thiếu thốn tình cảm, còn anh thì chỉ là niềm ham thích của đàn ông “mèo thấy mỡ không chê” mà thôi.
Thà không nói thì thôi, anh càng nói tôi càng thấy khó chịu. Tôi nói việc tôi để đó, chưa quyết định gì cả, tùy thái độ của anh mà tôi tính. Kể từ hôm đó, chồng tôi trở nên ngoan ngoãn y như một con mèo con. Đi đâu anh cũng báo cáo, ngày nghỉ tuyệt đối không ra khỏi nhà. Ở nhà, việc nhỏ việc to gì cũng giành làm hết. Thời gian qua đi nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn chưa thể lành. Anh chẳng bao giờ dám ho he đả động gì về lỗi lầm xưa cũ. Tôi cũng chẳng nói chẳng rằng, coi như án treo của anh vẫn còn lơ lửng đó.
Vợ ngoại tình nhưng tôi đau đớn cam chịu, vì sự cả tin của mình. Phải chăng đây là quả báo mà tôi phải gánh chịu từ những lỗi lầm trong quá khứ?
" alt=""/>Chồng ngoại tình, vợ dùng đòn cao tay trừng trịNếu như Luuk thep là những con búp bê được sản xuất trong nhà máy thì Kumanthong là bộ xương khô của trẻ sơ sinh được phủ một lớp vàng lá. Nhưng chúng đều có một điểm chung - đó là đều được đối xử như những đứa trẻ thực sự.
Một chủ cửa hàng bán Luuk thep cho biết, người mua mặt hàng này chủ yếu là những người phụ nữ trung niên hoặc những người cô đơn đang cần một mối quan hệ.
Giá búp bê dao động từ 100 baht tới 10.000 baht, phụ thuộc vào chất liệu. Ông từng bán những con búp bê phiên bản giới hạn với giá 10.000 baht, hiện giờ giá trị của nó đã lên tới 100.000 baht.
Ông cũng nói với các khách hàng của mình rằng không cần phải cho búp bê ăn hay mang chúng ra ngoài.
Mua vé máy bay, trả tiền ăn nhà hàng như... người
![]() |
"Bố mẹ" búp bê thường cho chúng tham gia các hoạt động của gia đình như một thành viên thực thụ. Ảnh: Bangkok Post |
Hồi cuối năm 2015, hãng hàng không Smile Thái Lan đã khiến dư luận tranh cãi sau khi đồng ý bán vé máy bay cho những khách hàng đặc biệt này, đồng thời cung cấp cả bữa ăn cho chúng.
Động thái này khiến các nhà chức trách buộc phải thảo luận khẩn cấp về tính an toàn của các chuyến bay. Tướng Chakthip Chaijinda - Giám đốc Cảnh sát Hoàng gia Thái Lan, đã phải đưa ra những hướng dẫn nghiêm ngặt để ngăn chặn tội phạm lợi dụng những con búp bê cất giấu ma túy và hàng lậu.
Trong khi đó hãng hàng không Smile Thái Lan cho biết, các thành viên trong phi hành đoàn sẽ đối xử với những con búp bê giống như người thật, tức là sẽ cung cấp đầy đủ các dịch vụ cho tới việc nhắc nhở chúng thắt dây an toàn. Tất nhiên, các ông bà chủ của chúng cũng có thể đặt một chỗ ngồi gần lối đi hoặc một chỗ ngồi gần cửa sổ cho chúng.
Việc sắp xếp chỗ ngồi cũng trở thành một vấn đề với hãng hàng không này bởi vì những hành khách ngồi gần chúng có thể sẽ cảm thấy sợ hãi.
Trong khi đó, giám đốc điều hành của Hãng hàng không Bangkok cho biết: “Chúng tôi không khuyến khích khách hàng mua chỗ ngồi riêng cho búp bê vì nó rất đắt đỏ. Nhưng chúng tôi cũng không thể ngăn cản họ làm việc đó”.
Một quản lý truyền thông cấp cao của hãng này chia sẻ: “Hàng không Bangkok không làm bất cứ điều gì đặc biệt với những con búp bê. Chúng tôi đối xử với nó như những con búp bê mà thôi".
![]() |
Các hãng hàng không, nhà hàng cũng từng chấp nhận những con búp bê yểm bùa như một vị khách bình thường. Ảnh: Reuters |
Cảnh sát Thái Lan: 'Trào lưu điên rồ'
![]() |
Tướng Chakthip Chaijinda, Cảnh sát hoàng gia Thái Lan, cho rằng, việc nuôi những con búp bê để được giàu có, thịnh vượng là điều điên rồ. Ảnh: Thai PBS |
Hồi năm 2016, Giám đốc Cảnh sát hoàng gia Thái Lan đã bày tỏ quan ngại về trào lưu này.
Tướng Chakthip Chaijinda thừa nhận rằng, việc mang những con búp bê trẻ con lên máy bay là quyền riêng tư của mỗi người.
Nhưng ở góc độ cá nhân, ông thấy hành động này không phù hợp. Ông đã ra lệnh lực lượng cảnh sát trên khắp đất nước tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt những con búp bê Luuk thep để ngăn chặn những hành vi vận chuyển ma túy.
Tướng Chakthip cũng cho rằng trào lưu Luuk thep cũng giống như trào lưu Kumanthong và Tamagotchi trước đó.
“Bạn cho chúng ăn, cho chúng mặc và chơi với chúng” - vị cảnh sát này nói.
Trong buổi họp báo, ông đã hỏi các phóng viên rằng liệu đó có phải là một xu hướng phù hợp với thời điểm hiện tại.
“Làm thế nào mà đất nước chúng ta có được ngày hôm nay? Tôi vẫn thực sự bối rối. Nhờ nuôi một con Luuk thep chăng? Tôi không nghĩ rằng có một lúc nào đó mình sẽ bắt kịp xu thế này. Thật là điên rồ” - ông bày tỏ quan điểm cá nhân.
Vị tướng cũng cho biết ông thực sự lo lắng về cách mà thế hệ tương lai sẽ tiếp cận với việc này và có đi theo nó.
Ông thừa nhận, việc nuôi một con búp bê là quyền cá nhân nhưng việc mang theo nó cũng cần phải tôn trọng quyền của những người khác.
Những người nuôi búp bê có thể đủ tiền để mua một chiếc vé máy bay cho nó, nhưng theo quan điểm cá nhân, Tướng Chakthip cho rằng số tiền đó nên dùng để mua những thứ hữu ích khác.
Người hâm mộ bất ngờ về cuộc sống của Johnny Trí Nguyễn sau 10 năm gây chấn động màn ảnh.
" alt=""/>Kumanthong phổ biến khiến giới chức Thái Lan lên tiếng