Truyện Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
Nguyên Đản vui vẻ gật gù khoái chí khiến Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy cũng phải vui lây,ệnXuyênThànhMẹKếÁcĐộcTrảThùNamChílịch thi đấu bóng đá cúp c1 nắm bàn tay nhỏ của nó hỏi han xem mấy ngày qua chơi cái gì ở nhà, có chuyện gì thú vị hay không.
"Anh Xuyên Tử dạy con đan châu chấu, nhưng con chưa học được."
Nguyên Đản hơi ỉu xìu.
"Cô út bện giày rơm mới cho con, con thích lắm!"
Nhắc tới chuyện này, nó lại hưng phấn lên.
"Ông hai bị ông nội mắng, còn bị bà hai mắng, con chia kẹo của con cho ông ăn, con được bế lên cao đấy!"
Nguyên Đản nói mà hai mắt sáng long lanh.
Phong Ánh Nguyệt cười khẽ, nghe nó nói mãi đến khi bước vào cổng sân, Phong Ánh Nguyệt cúi người bế Nguyên Đản không chuẩn bị tinh thần trước lên.
Giống như bế em bé vậy.
"Á!"
Nguyên Đản vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng, không dám giãy giụa, sợ Phong Ánh Nguyệt không bế nổi mình.
"Không nâng lên cao được, chứ bế thôi thì mẹ vẫn làm nổi."
Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Đản ửng đỏ, bên cạnh là tiếng hô của A Tráng, nó vùi đầu vào vai Phong Ánh Nguyệt, gọi nhỏ một tiếng.
"Mẹ..."
Phong Ánh Nguyệt dùng má cọ vào đầu nó: "Ngoan."
Đường Văn Sinh đi ra, đón lấy Nguyên Đản đang cảm thấy mình hạnh phúc lâng lâng, cảm thấy bản thân đang bay lên cao nên Nguyên Đản mở mắt ra, thấy Phong Ánh Nguyệt đang đứng đối diện mình cười tủm tỉm.
Còn nó thì cách mặt đất càng ngày càng cao.
A Tráng đứng bên cạnh mở to mắt, ngửa đầu nhìn nó: "Oa! Nguyên Đản à em cao quá!"
Lúc Nguyên Đản được đặt xuống thì cả người vẫn còn ngơ ngác.
"Choáng váng rồi hả?"
本文地址:http://member.tour-time.com/news/78e999224.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。