Thời sự

Game rắn săn mồi trên Nokia 3310 do người Việt làm

字号+ 作者:NEWS 来源:Giải trí 2025-02-15 16:07:55 我要评论(0)

Tại triển lãm MWC 2017,ắnsănmồitrênNokiadongườiViệtlàtrực tiếp việt nam thái lan Nokia 3310 mới với trực tiếp việt nam thái lantrực tiếp việt nam thái lan、、

Tại triển lãm MWC 2017,ắnsănmồitrênNokiadongườiViệtlàtrực tiếp việt nam thái lan Nokia 3310 mới với tựa game Snake (rắn săn mồi) là một trong những sản phẩm gây ấn tượng nhất. Đáng chú ý, đây là tựa game do một nhóm lập trình viên người Việt Nam làm ra.

Có mặt tại triển lãm MWC, anh Trần Mạnh Hiệp – quản trị diễn đàn Tinhte -  cho biết khi thử chơi game, anh phát hiện ra trong phần giới thiệu của game này có nhiều cái tên Việt Nam, phần lựa chọn ngôn ngữ của game cũng có tiếng Việt.

Game ran san moi tren Nokia 3310 do nguoi Viet lam hinh anh 1
Game Snake trên Nokia 3310 2017 do một studio trong nước sản xuất. Ảnh: Trần Hiệp.

Trao đổi với Zing.vn, anh Phạm Đình Thịnh – trưởng phòng thiết kế của studio Saigon1 (SA1) thuộc Gameloft Việt Nam – khẳng định game này đúng là do người Việt sản xuất. Cụ thể, có một nhóm là creation (sáng tạo), chịu trách nhiệm tạo ra sản phẩm gốc (còn gọi là bản master), sau đó nhóm porting chịu trách nhiệm chuyển đổi để đưa nó vào các thiết bị có cấu hình khác nhau.

“Nếu không tính bộ phận thử nghiệm thì nhóm creation có khoảng 20 người, chịu trách nhiệm làm ra các game mini nhanh gọn, dễ chơi, tiếp cận với nhiều đối tượng người dùng”, anh Thịnh chia sẻ.

Anh này cũng khẳng định khi làm game đã biết chính xác nó dành cho thiết bị nào vì mỗi loại thiết bị có yêu cầu kỹ thuật riêng mà đội ngũ sản xuất phải tuân thủ nghiêm ngặt những quy nhất định.

Thử chơi game Snake trên Nokia 3310 2017Game Snake huyền thoại được thiết kế lại với nhiều màu sắc và chạy mượt mà hơn

Snake là tựa game với đồ họa đơn giản nhưng được ưa chuộng bậc nhất thế giới. Nó được phát hành lần đầu tiên vào năm 1976 nhưng chỉ đến khi nó được lập trình để đưa vào di động Nokia (năm 1977), Snake mới thực sự được số đông người dùng biết đến.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

"Chi Chi*." Phương Chi nhỏ giọng đáp: "Tên thật là Phương Chi*."

*Chi Chi: 吱吱. Phương Chi: 方枝. Nôm na là Chi Chi là tên gọi ở nhà, còn Phương Chi là tên thật.

Cậu chưa được học chữ nên cũng không biết hai chữ này khác nhau chỗ nào.

"Chi Chi." Mẹ Đoạn nắm lấy tay cậu: "Con có chịu gả làm vợ của Khinh Trì không?"

Cậu đã từng gặp Đoạn Khinh Trì vài lần nhưng không lần nào dám ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ nhớ là người đó đã từng nhét bánh ngọt vào túi cho cậu, là loại bánh ngọt vừa thơm vừa mềm nhưng không quá ngọt mà cậu chưa từng được ăn bao giờ. Lúc đó cậu không nỡ ăn hết, giữ lại để bên gối đầu, ai ngờ lại bị anh ba phát hiện ra nên lấy mất rồi.

Cha cậu nói anh chị dùng đồ của cậu thì không gọi là ăn cắp mà gọi là lấy, đó là chuyện bình thường.

Phương Chi không biết phải làm sao nên quay đầu lại nhìn cha cậu. Cha cậu không thèm nhìn cậu lấy một cái, tỏ vẻ đây không phải là chuyện ông có thể quyết định được.

Phương Chi nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Cậu cũng đã nghe nói là Đoạn Khinh Trì bị bệnh nên muốn đi thăm Đoạn Khinh Trì. Vì trong ấn tượng của cậu thì Đoạn Khinh Trì là một người tốt, người nọ lúc nào cũng rất sạch sẽ, quần áo trên người cũng thơm ngát, đó chắc có lẽ là người mà cả đời này cậu cũng không có cơ hội để nói chuyện cùng. Đoạn Khinh Trì từng cho cậu bánh ngọt nhưng cậu vẫn chưa nói cảm ơn hắn.

Mẹ Đoạn nhìn cậu ngoan ngoãn nên bèn bảo nửa tháng sau sẽ đến rước dâu.

Không ngờ rằng chỉ còn ba ngày nữa là đến nửa tháng, thế mà Đoạn Khinh Trì lại chết mất rồi.

Cậu đã không còn cơ hội để nói cảm ơn Đoạn Khinh Trì được nữa. Phương Chi thầm nghĩ, một người tốt đẹp như thần tiên như vậy chắc là đã lên trời làm thần tiên rồi nhỉ!

Một lát sau cha cậu đã quay lại, mặt ông trắng bệch không rõ là đang nghĩ gì. Thật ra mặt của cha cậu bình thường cũng tái nhợt như vậy thôi. Qua một hồi lâu sau cha cậu chợt nói với cậu: "Chi Chi, sửa soạn đi, ba ngày sau đến nhà họ Đoạn."

Cuối cùngPhương Chi vẫn được gả đi.

Vì cái chết của Đoạn Khinh Trì nên tiệc cưới bị huỷ bỏ hết, Phương Chi nâng đồ cưới đỏ thẫm của mình bước vào nhà họ Đoạn. Sau khi làm lễ xong thì cậu được đưa thẳng đến phòng của Đoạn Khinh Trì lúc còn sống. Nhà họ Đoạn rất giàu, Đoạn Khinh Trì là đứa con lớn nhất trong nhà, dưới hắn còn có một em trai và một em gái, Phương Chi đã gặp hết hai người họ rồi, chỉ còn mỗi người chồng trên danh nghĩa của cậu - Đoạn Khinh Trì là chưa gặp được thôi.

Mọi người đều bảo là Đoạn Khinh Trì chết rồi nhưng không ai thấy hắn được nhập quan hạ táng cả. Nghe nói nhà họ Đoạn đã dùng cách đặc biệt để bảo quản thi thể của hắn, vì nhà họ đã mời một vị đạo sĩ rất giỏi đến để làm phép. Đạo sĩ đó nói là Đoạn Khinh Trì chỉ xuất hồn thôi, tuổi thọ ở dương gian của hắn vẫn chưa tận nên nói không chừng là không lâu sau sẽ sống lại được.
" alt="Truyện Nghe Nói Chồng Cậu Ta Chết Rồi" width="90" height="59"/>

Truyện Nghe Nói Chồng Cậu Ta Chết Rồi


"Ngô Vương xuất trận ở bên ngoài, ngươi phải hầu hạ ngài ấy thật cẩn thận đấy."

Nói đoạn, ông chưa kịp phản ứng thì tôi tớ đã nhanh chóng lui xuống.

Trong chủ trướng bỗng yên tĩnh đến lạ.

Lão tư tế bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng ông không dám lau, chỉ run rẩy cúi người xuống.

"Tư tế Tako, bái kiến... đại nhân."

Lão ma tộc run rẩy hành lễ, tầm mắt hạ thấp xuyên qua tấm rèm trắng, thứ thấy đầu tiên là tấm thảm lông cáo đỏ rực từ một góc rủ xuống.

Tako biết đó là bộ lông của vua cáo đỏ trăm tuổi trong vực sâu.

Hai năm trước, đầu của nó đã bị chính tay Ma Vương chặt đứt bằng đao, da lông thì bị thợ thủ công tốt nhất ma tộc khâu thành tác phẩm xa xỉ này. Mà giờ phút này ——

Một mắt cá chân trầ.n trụi tái nhợt đang lẳng lặng vùi trong tấm thảm lông cáo màu đỏ rực. 

Ma tộc không có đôi chân thon thả như thế, đó là một nhân loại.

"Ngô Vương không có ở đây, không cần phải hành lễ với ta."

Một giọng nói hiền hòa truyền đến: "Tako đại nhân đi đêm đã vất vả, mau vào đi."

Bắp chân tái nhợt ấy hơi dùng sức, gân xanh và xương mu bàn chân không tiếng động căng ra.

Ấy là nhân loại đang cố gắng đứng lên, giẫm lên tấm thảm lông cáo, chậm rãi bước ra khỏi màn che. 

"Đại nhân! Không thể..."

Tako cả kinh, vội xông lên đỡ lấy vị kia.

Đôi bàn tay già nua phủ đầy vảy xám đen, móng tay sắc nhọn và thô ráp, chỉ cách nhau một lớp áo bào trắng vải mềm, đỡ lấy cánh tay nhỏ của nhân loại.

So sánh như vậy quá có sức tác động, đối phương còn chưa kịp phản ứng, Tako đã thoáng run lên.

Ông vẫn không dám ngẩng đầu lên, thầm nghĩ mau chóng đưa ngài ấy trở lại sâu trong màn trướng càng sớm càng tốt, để cho lông cáo lửa nâng đỡ cơ thể mỏng manh ấy, nhưng bàn tay của lão ma tộc, hay đúng hơn là móng vuốt của ông, đột nhiên bị nhân loại đè lại.

Nương theo tiếng vang leng keng lanh lảnh, thanh niên mặc áo bào trắng cúi người xuống, nhìn từ dưới lên trên đến sắc mặt lão ma tộc.

Ánh sáng mờ ảo của chủ trướng, chiếu sáng gương mặt dịu dàng.

Đôi mắt màu tím nhạt, giống hoa tử la lan, mái tóc dài buông xõa như làn khói bạc, dưới khóe mắt tái nhợt có một lớp vảy sẫm màu, hệt như một giọt nước mắt khắc vào làn da.

Cần cổ của y có một chiếc khóa bằng bạc, mà trước ngực đeo một chuỗi đồ trang sức bằng xương. Chiếc răng hung thú treo ở giữa được bao quanh bởi những mảnh xương, khi khẽ cử động liền sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ.

Thanh niên nén cười, vì vậy trong giọng nói hiền từ lại ẩn chứa chút rung động nhẹ nhàng: "Tư tế đại nhân, vì sao mỗi lần tới đây đều sợ ta đến vậy? Trước đây ngài chưa bao giờ như thế."

"Đại nhân, ngài!"

Tako sợ đến mức mất hồn mất vía, chạy lại quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt kêu lên: "Langmuir đại nhân, xin ngài đừng nói thế. Nếu bị Ngô Vương nghe thấy, cái mạng già này của Tako..."

Langmuir lắc đầu cười, nâng cánh tay của Tako lên, dẫn lão tư tế bước vào trong trướng, ngồi xếp bằng trên tấm thảm cáo lửa với mình.

Y nhỏ giọng nói: "Ta không có việc gì, chỉ là bệnh cũ thôi, tư tế đừng lo lắng, lần này ta chỉ muốn nhân lúc Ngô Vương không có ở đây, xin thêm một ít thuốc. Còn..."

Y thoáng dừng lại, hạ xuống mi mắt mềm mại: "Còn muốn hỏi, thời gian của ta còn bao lâu."

Langmuir duỗi cẳng tay còn lại ra, để lộ cổ tay ra trước mặt Tako.

Tako hoảng sợ ngước mắt lên, vừa đặt tay lên làn da đó, để cho ma lực dạo một vòng trong cơ thể nhân loại, ông lại bắt đầu run rẩy rồi lắc đầu liên tục.

"Cứ nói thẳng đi." Langmuir nhẹ giọng nói, y giơ ngón trỏ lên trước môi mình: "Đừng sợ, ở đây không có người thứ ba có thể nghe thấy."

Tako nuốt nước bọt, ép mình nói ra: "Ba... ba..."

" alt="Truyện Trăng Sa Đáy Vực" width="90" height="59"/>

Truyện Trăng Sa Đáy Vực