Thời sự

Xuất hiện dự án game thuần Việt mới của Sunsoft

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-03-18 11:40:35 我要评论(0)

Hình ảnh được giới thiệu trên trang bacbaphi.vn TheấthiệndựángamethuầnViệtmớicủlịch thi đấu hôm.nayolịch thi đấu hôm.naylịch thi đấu hôm.nay、、

av.jpg
Hình ảnh được giới thiệu trên trang bacbaphi.vn

TheấthiệndựángamethuầnViệtmớicủlịch thi đấu hôm.nayo đó, tại trang web có địa chỉ www.bacbaphi.vn, đã xuất hiện những hình ảnh liên quan, clip giới thiệu, cũng như giới thiệu cốt truyện của game để người chơi có thể tìm hiểu về game. Mặc dù, cách giới thiệu vẫn còn rất sơ sài và nhiều bí ẩn, nhưng có thể phỏng đoán đây là một trò chơi có dạng khá giống với trò chơi Plants vs Zombies nổi tiếng hiện nay.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Video: Chàng trai tình nguyện ở lại bệnh viện suốt 5 tháng để thay tã, tắm gội… cho F0

"Điều dưỡng viên" đặc biệt

Ngày 20/11, Hà Ngọc Trường (SN 1993, Quận 3, TP.HCM) chia tay Khoa Nhiễm 1, bệnh viện Điều trị Covid-19 Củ Chi (TP.HCM) sau hơn 5 tháng giữ vai trò “điều dưỡng viên đặc biệt”.

Hơn 5 tháng trước, Trường đến bệnh viện trong tình trạng phải thở máy, suy hô hấp, tổn thương phổi nặng vì nhiễm Covid-19. Tại bệnh viện, những cơn ho thắt ngực cùng nỗi sợ hãi khiến anh muốn buông bỏ tất cả.

Trường từng nghĩ đến việc trèo rào, trốn viện ra ngoài để “sống được ngày nào hay ngày đó”. Thế nhưng, hình ảnh y bác sĩ người ướt đẫm mồ hôi vẫn tận tình chăm sóc, cứu chữa bệnh nhân đã thay đổi suy nghĩ của Trường.

{keywords}
Hà Ngọc Trường sau 5 tháng tình nguyện ở lại bệnh viện chăm sóc F0. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

Anh nhận thấy sự sống thật đáng quý và quyết định phải sống tiếp để về với gia đình, người thân. Sau 10 ngày điều trị, Trường bắt đầu bình phục. Những ngày nằm trên giường bệnh, Trường nhìn thấy, cảm nhận được sự vất vả, khổ cực của các y bác sĩ trong việc giành giật sự sống cho từng bệnh nhân. 

Anh cũng thấu hiểu nỗi cô đơn, đau đớn của các bệnh nhân trở nặng. Họ thiếu vắng bàn tay chăm sóc, niềm an ủi, động viên của người thân dù đang phải chiến đấu với căn bệnh đáng sợ.

Không thể ngồi yên, Trường quyết định xin bệnh viện cho mình được hỗ trợ y bác sĩ trong việc chăm sóc người bệnh. Thời gian đầu, khi vẫn còn bị những cơn ho khan hành hạ, Trường nhận nhiệm vụ đưa cơm, lấy nước cho bệnh nhân.

{keywords}
5 tháng trước, khi bệnh tình thuyên giảm, Trường xin ở lại bệnh viện chăm sóc người bệnh.

Sau đó, bệnh viện bắt đầu tiếp nhận nhiều F0 cao tuổi, có bệnh nền, thậm chí khuyết tật, chỉ có thể nằm hoặc ngồi xe lăn… Thấy bệnh nhân không thể tự vệ sinh cá nhân, chăm sóc bản thân, Trường đến đút cơm, nước cho họ.

Trường kể: “Khi còn ở khu điều trị đặc biệt, tôi từng trải qua cảnh nằm một chỗ trên vị trí mình tự làm bẩn suốt mấy tiếng đồng hồ. Khi thấy các bệnh nhân khác phải nằm trong tình cảnh ấy, tôi đến thay áo, lau mình cho họ”.

“Sau đó, tôi gội đầu cho các bệnh nhân đang phải thở oxy. Ban đầu, tôi lau mình cho các bệnh nhân 2 lần/ngày. Sau này, khi bệnh viện bắt đầu tiếp nhận nhiều F0 hơn, dù cố gắng lắm, tôi cũng chỉ có thể lau mình cho họ mỗi ngày 1 lần thôi”, anh nói thêm.

{keywords}
Ban đầu, anh dọn vệ sinh phòng bệnh, đưa cơm, nước cho bệnh nhân.

“Mong mọi người sống an vui”

Ngoài chăm sóc bệnh nhân, Trường tình nguyện làm lao công quét dọn vệ sinh phòng bệnh. Ngay khi sức khỏe ổn định, đủ điều kiện xuất viện, Trường tiếp tục tình nguyện ở lại bệnh viện chăm sóc F0.

Anh được các y bác sĩ tại đây hướng dẫn cách thay bình oxy, kiểm tra và thay dịch truyền, hỗ trợ đặt nội khí quản… Chỉ một thời gian ngắn, Trường biết cách đo dấu hiệu sinh tồn, xem các chỉ số báo hiệu của máy thở để kịp thời thông tin đến bác sĩ.

Suốt 5 tháng làm tình nguyện viên, Hà Ngọc Trường luôn trong tình trạng bận rộn, tất bật với công việc chăm sóc bệnh nhân. Anh không từ chối công việc nào được y bác sĩ phân công hay người bệnh yêu cầu.

{keywords}
Khi sức khỏe hồi phục, Trường thay tã, đút cơm, tắm gội cho người bệnh nặng.

Thậm chí, khi nhận tin mẹ bị nhiễm bệnh và chuyển biến nặng, Trường vẫn không lơ là công việc của mình. Đến khi hay tin mẹ mất, anh đau đớn tột cùng với ý nghĩ “mình đem dịch bệnh về lây cho mẹ”.

Trường xót xa, đau buồn vì chưa kịp báo hiếu cho mẹ một lần. Thời khắc mẹ đau bệnh, một mình chống chọi với căn bệnh đáng sợ, anh cũng không được ở bên, chăm sóc. Tuy vậy, Trường đã biến những đau thương ấy thành động lực để giành giật sự sống cho các bệnh nhân.

“Trước đó, tôi nỗ lực giúp đỡ bệnh nhân với hy vọng giảm tải cho các y bác sĩ. Sau này, tôi càng cố gắng hơn với mong muốn ai cũng sẽ vượt qua bệnh tật. Tôi luôn mong các bệnh nhân khỏi bệnh, ai cũng xuất viện, sống an vui”, Trường nói.

{keywords}
Anh chăm sóc những bệnh nhân lần đầu quen biết như người thân của mình.

Thế nên, ban ngày, Trường dọn vệ sinh, thay tã, tắm gội cho bệnh nhân. Đêm về, khi có bệnh nhân trở nặng, anh không ngủ, thức cùng bác sĩ theo dõi, chăm sóc. Lúc cao điểm, anh hỗ trợ vòng ngoài, cung cấp các trang thiết bị cần thiết để giúp bác sĩ cấp cứu bệnh nhân.

Từng có thời điểm rơi vào tuyệt vọng, Trường hiểu rõ tầm quan trọng của sức mạnh tinh thần trong việc đối đầu với Covid-19. Mỗi ngày, Trường cố gắng tạo niềm vui, đem nụ cười, tinh thần lạc quan đến mọi giường bệnh bằng cách nói chuyện dí dỏm, hài hước.

{keywords}
Công việc của Trường không chỉ giảm tải cho y bác sĩ mà còn giúp F0 không có người thân bên cạnh thêm vững tâm vượt qua bệnh tật.

Anh cũng cố gắng liên hệ, kết nối người bệnh với thân nhân qua các cuộc gọi trực tuyến. Việc này giúp bệnh nhân vững tâm, vui hơn khi đang phải một mình điều trị Covid-19.

Anh nói: “Tôi luôn tạo ra không khí vui vẻ, lạc quan cho phòng bệnh. Tuy vậy, cũng có lúc tôi rất buồn. Đó là những lúc tôi biết được một bệnh nhân nào đó sẽ không qua khỏi nhưng chẳng thể làm được gì thêm”.

“Những lúc ấy, tôi chỉ biết ngồi kề bên và cố gắng thực hiện mọi ước muốn cuối cùng của họ. Khi quyết định ở lại chăm sóc bệnh nhân, tôi xem họ như người thân của mình. Tôi luôn cố gắng chăm sóc, lo lắng cho họ như lo cho chính người thân, gia đình của mình”, anh nói thêm.

{keywords}
Trường nói anh luôn sẵn sàng hỗ trợ nếu xã hội, cộng đồng cần đến mình. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

Ngày 20/11, Hà Ngọc Trường quyết định xuất viện về nhà, kết thúc hành trình thiện nguyện chăm sóc bệnh nhân tại Khoa Nhiễm 1, bệnh viện Điều trị Covid-19 Củ Chi từ 16/6.

Anh chia sẻ rằng, dù không mong muốn nhưng nếu bệnh viện cần, anh vẫn tiếp tục công việc tình nguyện. Bởi, thiện nguyện đã cho anh hiểu được giá trị cuộc sống.

Khi dịch bệnh Covid-19 diễn biến phức tạp, Hà Ngọc Trường nhiễm bệnh, phải vào bệnh viện điều trị. Tại đây, anh tình nguyện hỗ trợ y bác sĩ chăm sóc người bệnh.

Sau khi khỏi bệnh, Trường tiếp tục tình nguyện xin ở lại bệnh viện suốt 5 tháng để hỗ trợ y bác sĩ, chăm sóc bệnh nhân.

Với những cống hiến của mình, Trường lọt vào đề cử Nhân vật VietNamNet truyền cảm hứng 2021. Mời độc giả bình chọn cho nhân vật TẠI ĐÂY.

Bài, clip:  Nguyễn Sơn

Ảnh: Nhân vật cung cấp

{keywords}

Nỗi đau mất mẹ của chàng trai 'xin tắm gội cho bệnh nhân Covid-19'

Nỗi đau mất mẹ của chàng trai 'xin tắm gội cho bệnh nhân Covid-19'

Mẹ của Trường mới mất vì Covid-19 nhưng anh nén đau thương, tình nguyện ở lại bệnh viện dã chiến để dọn vệ sinh, tắm gội… cho người bệnh, cùng họ giật lại sự sống.

" alt="Nếu họ mất vì Covid" width="90" height="59"/>

Nếu họ mất vì Covid

- Nhiều phụ nữ Việt cứ cắn răng chịu đựng chồng bồ bịch vì sợ con khôngcha, sợ mang tiếng gái mấy đời chồng... Gái Tây nhé – không bao giờ chấpnhận! Ly dị chia tôi nửa tài sản, tôi ôm tiền đi kiếm giai khác.

Trước những tranh luận trái chiều về chuyện ngoại tình, đặc biệt là quan điểm của tiến sĩ Việt Anh “Vợ không có quyền lên án người thứ 3 cướp chồng”, Tâm Phan đã lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình và chia sẻ những thông tin hữu ích về chuyện ngoại tình ở phương Tây.

{keywords}
Nhà văn Tâm Phan.

Tây cũng ngoại tình nhưng phải lén lút

Ở một góc oái oăm nào đó tôi thấy TS Việt Anh có lý ở 1 điểm (1 điểm thôi nhé). Đó là: “hôn nhân một lần là mãi mãi” + “chung thủy tuyệt đối” không phù hợp với bản chất của loài người.

Khi ta chấp nhận thực tế này thì cái nhìn của ta sẽ khác đi. Tại sao Tây li dị như thay áo, lấy 5-7 đời chồng là bình thường trong khi người Việt Nam mới li dị 1 lần là thôi coi như đời bỏ đi. Kẻ cười người chê khác gì đồ phế thải, ma nó thèm lấy.

Nhiều phụ nữ Việt cứ cắn răng chịu đựng chồng bồ bịch vì sợ con không cha, sợ mang tiếng gái mấy đời chồng, sợ này sợ nọ. Chính vì vậy họ trở nên cay đắng và khắc nghiệt với kẻ thứ 3. Đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu người thứ 3.

Gái Tây nhé – không bao giờ chấp nhận! Thích bồ bịch thì cho công khai luôn. Ly dị chia tôi nửa tài sản, tôi ôm tiền đi kiếm giai khác. Xong!

Là tác giả cuốn “Hồi ký Tâm Phan”, “Sex và những thứ khác”, “Lần đầu làm mẹ”, “Yêu như là sống”, Tâm Phan được biết đến là một nhà văn trẻ mạnh mẽ và cá tính. Tâm Phan hiện đang sống cùng chồng và con gái nhỏ tại Geneva, Thụy Sĩ.

Đừng bảo Tây ít bồ bịch. Họ có bồ bịch nhưng không dám công khai và ngang nhiên mang ra "chém" trong các cuộc vui như các bố các mẹ ở Việt Nam. Nếu bồ bịch họ phải cực kỳ âm thầm và kín đáo bởi vì nếu bị vợ/chồng phát hiện, cơ hội li dị sẽ cực kỳ cao. Ly dị là ra tòa chia đôi tiền bạc tài sản chứ không phải nhập nhằng giả vờ hứa sẽ chu cấp tiền nuôi con rồi biến đâu. Tiền nuôi con sẽ bị cắt thẳng vào lương. Mọi thứ cực kỳ rõ ràng và sòng phẳng. Cho nên đừng có dại mà đùa.

Ở Việt Nam ít ly dị chủ yếu do người vợ chịu đựng và chấp nhận cho nên "ngoại tình" mới nở rộ như hoa cỏ mùa xuân. Ngay trong bài báo, bà tiến sĩ nói: "Ngoại tình đã trở thành một chuẩn mực của xã hội Việt Nam". Tôi choáng!

Phụ nữ Việt cần từ bỏ suy nghĩ chồng là tài sản!

Nếu tôi là người vợ phát hiện chồng ngoại tình, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn về nguyên do. Tôi cần biết chồng còn yêu tôi hay vì lý do gì khác? Nếu hết yêu rồi thì không còn gì để níu kéo. Ly dị để giải phóng cho nhau, để chấm dứt sự đau khổ cho TÔI. Dĩ nhiên anh phải biết giới hạn của tôi, nếu còn yêu nhưng vì lý do nào đó như bị gài bẫy, bị gái hãm hiếp chẳng hạn thì có thể tha thứ nhưng phải thề không có lần thứ 2. Bởi vì tai nạn không bao giờ lặp lại 2 lần y chang nhau. Nếu có lần thứ 2 thì chắc chắn là cố tình và không thể tha thứ.

Một điều chắc chắn là tôi không bao giờ đi đánh ghen. Tôi đâu có quen biết cô kia? Cô ta mưu mô dụ chồng tôi thế nào tôi cũng không quan tâm. Điều tôi quan tâm nhất là chồng tôi, người tôi ăn ở bao nhiêu năm trời, người tôi vẫn hằng yêu thương kìa. Người thứ 3 không bao giờ là đối thủ của tôi. Tôi là người đến trước, cô ấy là người đến sau. Nếu chồng tôi thay lòng đổi dạ chọn người đến sau thì tôi phải chấp nhận. Tôi ngu gì mà giành giật cái KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH? Bởi vì nếu tôi có thắng trong cuộc giành giật chồng thì tôi chỉ có được cái xác. Phần hồn của anh ấy vẫn sẽ thuộc về cô kia. Tôi không ngu và tôi không điên để khư khư chiếm hữu một cái xác không hồn.

Ở vị trí của người thứ 3 tôi cũng có thể hiểu được khi yêu 1 người đã có vợ và được người đó yêu lại, thậm chí yêu say đắm thì lại chả sướng quá. Ngang trái ở chỗ anh ấy đã có vợ, phàm là người ai cũng thích chuyện tình nó phải lâm li bi đát một tí. Yêu nhau mà không ai cản trở có khi lại chóng chán. Còn cứ phải ngăn sông cấm chợ, mong chờ thổn thức thì nó lại càng mãnh liệt cơ. Nếu người đàn ông cảm thấy đây mới đúng là tình yêu của đời mình thì sao? Việc anh ta công khai li dị vợ và chu cấp tiền nuôi con đàng hoàng thì có gì sai? Tại sao lại là lỗi của cô kia? Sau khi li dị, người đàn ông lấy cô nhân tình làm vợ thì cô ấy trở thành "đệ nhất phu nhân". Cô ấy không có cướp giật chồng của ai hết. Cô ấy yêu và lấy người mình yêu làm chồng. Chẳng có gì sai.

Nhiều phụ nữ Việt Nam cần từ bỏ cái suy nghĩ chồng là tài sản, là vật sở hữu của mình. Không ai có quyền sở hữu ai hết. Vợ chồng đến với nhau bằng tình yêu hay tính toán vật chất cũng đều là sự tự nguyện và lựa chọn cá nhân, không phải mua bán sở hữu nô lệ. Khi không còn thỏa mãn cá nhân thì thôi, đường ai nấy đi. Người thứ 3 chỉ là 1 lối đi để thoát khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu.

{keywords}

Thay vì giằng co vật vã níu kéo chồng và đánh ghen, tôi sẽ cố gắng rút ngắn nỗi đau, ly hôn càng sớm càng tốt. (Ảnh minh họa)

Khi ta không còn thấy tình yêu hiện diện trong hôn nhân nữa mà thấy nó ở 1 người khác (người thứ 3) thì việc đi theo "tiếng gọi tình yêu" là 1 điều cực kỳ dễ hiểu. Thế nhưng "ai cũng hiểu chỉ mình bà không hiểu". Bà (vợ) phát rồ lên, đòi giết bằng được con kia? Điên! Tôi mà phát hiện ra chồng tôi "bồ bịch" tôi cũng phát rồ lên đấy, nhưng rồ với chồng tôi vì hắn đã gian dối phản bội tôi. Sau khi hiểu ra là vì chồng tôi hết yêu tôi rồi, đi yêu người khác thì tôi sẽ đau khổ lắm. NHƯNG kết cục thì tôi vẫn phải chấp nhận 1 thực tế là tôi không thể sống hạnh phúc với người KHÔNG YÊU TÔI. Và vì vậy tôi sẽ chia tay. Chia tay không phải là tôi chịu thua trong việc giành giật chồng. Mà chia tay để chấm dứt sự đau khổ của tôi và mở cho tôi một cơ hội mới để được hạnh phúc với một người đàn ông khác.

Thay vì giằng co vật vã níu kéo chồng và đánh ghen, tâm lý chiến với cô kia thì tôi sẽ cố gắng rút ngắn nỗi đau, ly hôn càng sớm càng tốt. Tôi phải sống tiếp vì bản thân và con cái. Cuộc sống còn nhiều điều tốt lành ở phía trước, tôi không muốn bị đắm chìm trong cái vũng lầy đen tối của đau khổ và thù hận. Như vậy khác nào tôi đã tự giết mình? Không. Tôi phải sống. Sống long lanh và lộng lẫy hơn cả người đàn bà cũ trong tôi!

Tâm Phan

"Vợ không có quyền lên án người thứ 3 cướp chồng"" alt="“Phụ nữ Việt chịu đựng và chấp nhận nên ngoại tình mới nở rộ!”" width="90" height="59"/>

“Phụ nữ Việt chịu đựng và chấp nhận nên ngoại tình mới nở rộ!”