Vợ tôi dứt khoát từ chối. Cô ấy bảo không cần tốn tiền như vậy, tiền có phải vỏ hến đâu, tôi cũng đi làm vất vả mới có được. Tôi vui khi nghe vợ nói vậy. Cô ấy rất yêu tôi và tốt với tôi.
Thay vì đến phòng gym mất tiền, vợ tôi bảo cô ấy sẽ đi chạy cùng một hội nhóm. Tôi muốn đi cùng nhưng cô ấy gàn, bảo tôi đừng lo, trong nhóm có nhiều người tham gia chạy vui vẻ và không có gì khác xảy ra. Đó là một hội nhóm thú vị.
Sau đó tôi miễn cưỡng đồng ý, nói vợ có thể đi nhưng phải chú ý an toàn.
Từ ấy vợ tôi ngày nào cũng đi chạy bộ, tôi cũng chẳng để ý thêm. Tôi không biết mình lại bị lừa cho đến khi chứng kiến cảnh vợ tôi đi cùng một người đàn ông. Tôi về hỏi vợ: "Tối nay em có định chạy không?". Vợ tôi hỏi lại: "Anh hỏi làm gì, anh có muốn đi cùng không?". Tôi bảo không, tôi phải làm thêm giờ.
Thực ra, tôi không làm thêm giờ. Tôi muốn đi theo vợ xem cô ấy làm gì. Sau 7 giờ, vợ tôi ra công viên. Tôi đi theo cô ấy, ở một số thời điểm, trong lòng đã hy vọng chuyện đó không xảy ra.
Tôi ngây thơ mong rằng vợ thực sự đến đây để chạy, cho đến khi tôi thấy một người đàn ông xuất hiện, họ hân hoan khi nhìn thấy nhau và bắt đầu sánh bước bên nhau. Họ ra bãi lấy xe, rồi phóng đi. Tôi nhảy xe ôm đuổi theo, thấy họ đưa nhau tới một nhà nghỉ.
Tôi gọi điện cho vợ hỏi cô ấy đang ở đâu, nhà hết sữa tắm, cô ấy có thể tiện đang chạy ở ngoài thì mua về cho tôi được không. Vợ tôi bảo hôm nay cô ấy chạy cung đường xa nên chưa thể về ngay được. Nếu tôi có thể chờ được thì khoảng một tiếng nữa cô ấy sẽ về. Tôi lạnh lùng nói: "Em không cần quay lại. Chúng ta ly hôn đi".
Vợ tôi hốt hoảng hỏi tôi sao lại nói thế, chỉ vì vợ đi chạy không mua được chai sữa tắm cho chồng mà tôi đòi ly hôn. Tôi bảo cô ấy không cần mồm loa mép giải, tôi đứng đợi ngay trước cổng nhà nghỉ đây rồi.
Vợ tôi chắc là lập tức choáng váng nên không nói thêm gì được nữa. Tôi bồi thêm một lời: "Tôi có đủ hình ảnh em và hắn ôm nhau đi vào nhà nghỉ" rồi tắt máy.
Tôi bảo vợ gói ghém đồ đạc ra khỏi nhà, chúng tôi sẽ ly hôn (Ảnh minh họa: Sohu).
Tôi về đến nhà được một lúc thì vợ tôi về. Cô ấy còn dám bảo mọi chuyện không giống như tôi nghĩ. Tôi tát vợ một cái rồi tức giận nói cô ấy gói ghém đồ đạc ra khỏi nhà, chúng tôi sẽ ly hôn.
Sau khi sự việc xảy ra, nhiều người trong gia đình khuyên tôi không nên nóng nảy như vậy. Anh trai, chị dâu tôi đều nói tôi không nên ly hôn, hãy bỏ qua cho vợ, vì cô ấy còn là mẹ của các con tôi, vợ chồng tôi mà bỏ nhau thì bọn trẻ sẽ rất khổ, làm gì có ai chăm sóc được cho chúng tốt hơn mẹ của chúng, đừng để chúng rơi vào cảnh mẹ ghẻ con chồng.
Anh chị bảo tôi nên bỏ qua mà gọi vợ về, cô ấy xin lỗi rồi hứa không tái phạm là xong. Nhưng làm gì có chuyện đơn giản thế. Tôi có sĩ diện của đàn ông mà lại bị vợ cắm sừng. Cô ấy phản bội được một lần, biết có còn lần sau nữa hay không. Và tấm thân cô ấy cũng nhơ nhuốc rồi, đâu xứng đáng là vợ tôi, là mẹ của các con tôi nữa.
Theo Dân trí
Thế rồi ngày tôi chào đời cũng đến, đây là lần đầu tiên bà “làm phiền” đến nhiều người thế. Từ ông bà ngoại, mấy đứa em họ thân thiết và vài người hàng xóm xung quanh. Đôi khi tôi vẫn thấy thật may mắn làm sao khi vào thời khắc đơn độc nhất của người phụ nữ, vẫn có những người thân ở bên cạnh bà như vậy…
Mẹ tôi dù là thiên kim tiểu thư nhưng chẳng biết vì sao mà chăm sóc con cái khéo léo lắm. Tôi lớn lên như củ khoai củ sắn, cứ vứt ở đâu cũng béo tốt mập mạp được. Có vài bận, người ta trách móc “bố của con bé” thì bà ngay lập tức nghiêm mặt không muốn ai nói xấu gì người đàn ông ấy.
Tôi cũng lớn hơn một chút, đôi ba lần nghe người ta nói “bố mày đâu” cũng tủi thân rất nhiều. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy mẹ, những tủi hờn đó bỗng bay đi đâu hết sạch. Có lẽ mẹ tôi đã rất thành công trong việc dạy cô con gái các đương đầu với khó khăn cuộc đời từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Thời gian trôi qua nhanh lắm, năm tôi ba tuổi thì cuộc sống của hai mẹ con cũng đã ổn định nhiều rồi. Căn nhà mẹ con tôi ở tuy vẫn còn tồi tàn nhưng cũng đã dần dần được mẹ mua sắm đầy đủ chẳng thiếu thứ gì. Mẹ tôi ban ngày đi làm và gửi tôi sang nhà bà Hương hàng xóm trông hộ. Bữa đó mẹ về muộn hơn chút xíu, vừa mở cửa vào nhà tôi liền lon ton chạy ra cho gà ăn là phụ mà nghịch ngợm là chính.
Một mình tôi ngồi trước sân nhà nghịch đất nghịch cát đợi mẹ nấu cơm. Trong miệng còn bi bô hát thì bỗng thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa nhà. Ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi không thể không chú ý đến ánh mắt đó.
- Bác gặp mẹ Trinh cháu ạ? Mẹ cháu đang nấu cơm, bác đợi một chút.
Tôi vừa nói dứt lời thì người đàn ông lạ mặt đó bỗng ôm chặt tôi vào lòng. Nhớ lời người lớn dạy, tôi nghĩ đây chắc là bắt cóc trẻ con rồi, thế là bắt đầu đấm đá vào người đó và vừa khóc vừa bù lu bù loa lên gọi mẹ.
- Mẹ ơi cứu con! Ông này bắt cóc con!
Mẹ tôi hốt hoảng chạy từ dưới gian bếp lên. Nhìn thấy mẹ tôi lại càng giãy đạp nhiều hơn, khóc cũng lớn tiếng hơn rất nhiều.
Ấy vậy mà mẹ lại đứng yên một chỗ chứ không hề chạy đến cứu tôi. Tôi ngơ ngác nhìn mẹ và phát hiện ra dường như bà đang khóc. Gương mặt bà ửng đỏ, đôi mắt loè nhoè nước.
Phải cho đến khi người đàn ông kia nói rằng “Anh về rồi đây, hai mẹ con”thì bà mới bật khóc nức nở thành tiếng. Tôi lần đầu trong đời thấy mẹ khóc cũng oà lên khóc theo. Ký ức của tôi dừng lại ở hình ảnh người đàn ông lạ mặt đó ôm cả mẹ và tôi đang nước mắt đầy mặt vào lòng…
Mãi về sau tôi mới biết “kẻ bắt cóc trẻ em đó” chính là bố của mình! Chuyện tình cảm của hai người rốt cuộc ra sao thì đến bây giờ vẫn luôn là điều bí mật của hai người. Thật ra có đôi khi tôi cũng tò mò, thế nhưng dù thế nào thì cả bố cả mẹ đều kiên quyết không nói.
Thế nhưng tôi chưa bao giờ thấy mẹ trách móc bố vì sao không xuất hiện suốt 5 năm trời, để một mình bà phải đương đầu với quá nhiều khó khăn. Và quan trọng là đến tận bây giờ, bố mẹ tôi vẫn vô cùng hạnh phúc. Chẳng phải như vậy là quá đủ rồi hay sao? Những bí mật của họ, có lẽ hãy cứ để cho họ cất kín trong lòng.
Theo Phụ nữ Việt Nam
Dù rất muốn các cháu ở bên cạnh nhưng bọn trẻ được sống trong gia đình có tình thương của mẹ vẫn tốt hơn. Vì thế bố mẹ tôi ủng hộ tất cả mọi việc làm của chị dâu.
Trước lúc tiễn chị dâu lên xe hoa, mẹ tôi còn nhắn nhủ là nếu nhà chồng đối xử không tốt, chị hãy về với bố mẹ. Nhìn chị Vân hạnh phúc bên người đàn ông khác, gia đình tôi cũng yên lòng và chúc phúc cho hai người.
Ngày hôm kia, chị Vân gọi điện nói là tuần sau sẽ đón các con về sống cùng. Hai cháu tôi rất vui, bọn trẻ đã cho hết đồ đạc vào túi và chuẩn bị đi. Thế mà tối hôm qua, chị Vân trở về nhà với đôi mắt sưng húp. Dường như chị đã khóc rất nhiều.
Chị bảo lấy phải người đàn ông lừa dối. Chưa cưới thì anh ta đối xử rất tốt với con chị và hứa sẽ đón về chăm sóc như con ruột. Đến khi cưới xong, chị muốn đón con về thì anh ta gạt đi. Nói là bọn trẻ đang sống với ông bà nội rất tốt, cứ để các con ở lại nhà tôi.
Thậm chí khi chị kiên quyết sẽ đón hai con về thì anh ta đã ném hết đồ đạc của chị ra ngoài đường để dằn mặt. Không chấp nhận người chồng ích kỷ, không yêu thương con riêng của vợ, chị Vân đã đề nghị chia tay.
Bố mẹ tôi không đồng ý cho chị Vân ly hôn. Mẹ bảo chị Vân cứ yên tâm mà đi lấy chồng, các cháu đã có gia đình tôi lo. Mọi người nói rất nhiều nhưng chị ấy vẫn không chịu về làm hòa với chồng. Gia đình tôi thật sự không biết phải khuyên bảo chị Vân thế nào nữa?
Theo Phụ nữ Việt Nam