Siêu máy tính dự đoán Nottingham vs Man City, 19h30 ngày 8/3
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Chelsea vs Leicester City, 21h00 ngày 9/3: Khó có bất ngờ -
Muốn đi để nhìn thế giới lần cuối Vay nóng tiền mua xe, đưa bạn thân bị ung thư du lịch khắp đất nướcHai chiếc đàn guitar, một chiếc trống châu Phi, lều bạt, túi ngủ, xoong nồi, chút thuốc men - đó là hành trang trong chuyến đi chưa hẹn ngày về của đôi bạn Hạ Tương Mân và Lương Thành (ở Chu Châu, Hồ Nam, Trung Quốc).
Trên chiếc xe Van cũ, ông Hạ (54 tuổi) chở bạn mình tới vùng biển Quảng Tây. Cả hai xuất phát vào ngày 2/10 và dự kiến sẽ đi du lịch khắp Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên.
Ông Hạ dáng người cao lớn, khỏe mạnh, còn ông Lương dù ít hơn 2 tuổi nhưng lại rất gầy gò, ốm yếu. Lý do là bởi, vào đầu tháng 9 năm nay, ông nhận tin “sét đánh” bị ung thư lưỡi giai đoạn cuối.
Trước đó, ông Lương thường thấy mình có các vết loét trong miệng. Ban đầu, ông nghĩ đó chỉ là biến chứng của bệnh tiểu đường nên không mấy quan tâm. Khoảng 6 tháng trở lại đây, vết loét ngày càng lớn, phát triển thành khối u, khiến miệng ông luôn lộm cộm, vô cùng khó chịu. Điều trị ở bệnh viện tuyến dưới không mấy hiệu quả, khi lên tuyến trên, ông Lương mới biết mình bị ung thư.
Ông Hạ gấp rút chuẩn bị chuyến đi trong 20 ngày. Các bác sĩ cho biết, với trường hợp của ông, họ sẽ thực hiện ca phẫu thuật cắt một phần lưỡi. Tuy nhiên, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chỉ là 50%. Lúc này, ông Lương đã không thể nói và nuốt bình thường được nữa.
Biết thời gian không còn nhiều, ông Lương từ chối nằm viện. Rời bệnh viện, ông Lương không về phòng trọ mà đến thẳng nhà người bạn họ Hạ. Câu đầu tiên ông nói với bạn mình là: “Anh Hạ! Em muốn ra ngoài và nhìn thấy thế giới lần cuối”.
Cuộc viếng thăm ngay khi từ viện về của Lương Thành đã khiến ông Hạ hiểu được sự gấp gáp của vấn đề. 20 ngày tiếp theo, ông gấp rút chuẩn bị cho chuyến đi.
Ngày 29/9, ông Hạ được người quen giới thiệu tới một tiệm sửa xe. Sau khi thỏa thuận giá cả, ông Hạ đồng ý mua chiếc xe cũ màu bạc với giá 25.000 tệ (khoảng 88 triệu đồng).
Chủ tiệm sửa xe đã thức cả đêm để bảo trì chiếc xe và một cảnh sát địa phương đã tích cực giúp đỡ ông hoàn tất thủ tục giấy tờ của chiếc xe. Ngày 30/9, sau khi đã vay nóng được một người bạn số tiền trên, ông Hạ đến lấy xe về.
Ông Hạ tháo ghế sau, lắp ván gỗ rồi mua 1 chiếc đệm để đặt trên xe. Người đàn ông này còn không quên mang theo dây sạc điện thoại và đèn pin.
Ngày lên đường, trong túi của ông Hạ chỉ có khoảng 3.000 tệ (hơn 10 triệu đồng). Một số bạn bè biết chuyện đã ủng hộ cả hai thêm 6.000 tệ nữa.
Ngày 2/10, họ lên đường từ sáng sớm, đến tối thì dừng chân ở Dương Sóc (Quảng Tây). Cả hai đậu xe, dựng lều, ăn bữa tối đơn giản. Ông Hạ dành chiếc đệm êm ái trên xe cho bạn còn mình ngủ trong lều. Dương Sóc là một vùng núi non sông nước hữu tình nhưng vì gần vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh Trung Quốc nên nơi đây vô cùng đông đúc, chỗ nào cũng tắc đường, kẹt xe.
Đôi bạn quyết định rời đi vào buổi trưa hôm sau. Sau nửa ngày đường, họ đến thành phố Đông Hưng (Quảng Tây). Cả hai nhanh chóng tìm thấy một bãi biển vắng vẻ để dựng lều.
Ban ngày cả hai đi dạo và trò chuyện dọc bờ biển. Tối đến họ cùng ăn tối, đàn hát, ngắm sao. Vùng đất này dường như đã đáp ứng được sự mong đợi của họ bởi nước biển trong xanh, khung cảnh thanh bình, đẹp đẽ.
Thực ra, trước đây ông Hạ biết bạn mình luôn có ước muốn được đi du lịch bằng ô tô. Hồi đầu tháng 9, khi thấy sức khỏe của Lương Thành ngày một yếu, đi lại loạng choạng không vững, ông Hạ tự nhủ ngoài việc “lái xe và lên đường”, mình không thể làm gì khác.
Trên đường đi, ông Lương thường nằm trên tấm đệm phía sau xe. Dù có khó chịu đến đâu, ông cũng không than vãn nửa lời mà luôn tự mình chịu đựng.
“Tôi không bao giờ thuyết phục anh ấy. Tôi nghĩ đó là sự lựa chọn của riêng anh ấy và tôi luôn tôn trọng. Nhưng tôi nói với anh ấy rằng, khi nào anh cảm thấy không chịu đựng được nữa thì đừng ngần ngại, cứ nói với tôi một tiếng. Tôi sẽ lập tức đưa anh ấy trở về. Nếu anh ấy chết trên đường, tôi sẽ cõng anh ấy về. Anh ấy cũng đã viết sẵn di chúc. Ba mẹ anh ấy không còn. Anh ấy chỉ có 1 đứa con đang sống cùng người vợ đã ly hôn”, ông Hạ chia sẻ.
Từng dựng lều ở trong nhà bạn
Biết bạn bị căn bệnh tiểu đường đeo bám đã 10 năm, Hạ Tương Mân luôn chú ý xem chỉ số đường huyết của Lương Thành ra sao, có bị hoa mắt chóng mặt hay không.
Trên hành trình của mình, hai người bạn không đưa ra kế hoạch chi tiết, không chắc chắn sẽ dừng ở đâu. “Mục đích duy nhất trong chuyến đi là chúng tôi muốn được sống và sống những ngày tháng tươi đẹp nhất”, người đàn ông 54 tuổi nói.
Hạ Tương Mân và Lương Thành đều có chung sở thích đi du lịch tự túc. Trước đây, họ đã cùng nhau đi đến nhiều nơi trên đất nước Trung Quốc.
Khoảng 5 năm trước, cả hai đã dành hơn 20 ngày để đi xe máy từ Hồ Nam đến Quảng Đông, sau đó đến Phúc Kiến, Giang Tây và cuối cùng là quay lại Hồ Nam, trải qua chặng đường hơn 4.000 km.
Điểm đến của họ không phải là các danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà là các địa điểm còn hoang sơ, phong cảnh đẹp. Chi phí sinh hoạt ở những nơi này thường khá rẻ. Cả hai trực tiếp đến nhà người dân mua thức ăn và thường mất không quá 10 tệ (khoảng 35.000 đồng) một bữa.
Ông Hạ và ông Lương vốn là bạn học cấp 2 nhưng ngày đó họ không mấy thân thiết. Những năm tháng trưởng thành, họ thi thoảng chỉ chào nhau xã giao khi tình cờ gặp mặt.
Ông Hạ mua chiếc xe cũ bằng số tiền vay nóng bạn bè. Khoảng 8 năm trước, một lần thấy Lương Thành đi qua nhà nên ông Hạ mời bạn vào chơi. Lần ấy, ông Hạ nhận ra giữa hai người có khá nhiều điểm chung. Ông Lương là một người khá hay chuyện chứ không ít nói, lạnh lùng như mình nghĩ.
Sau đó, ông Lương thường xuyên ghé nhà anh Hạ chơi. Trong 6 chiếc chìa khóa của nhà mình, ông Hạ dành riêng một chiếc cho bạn hiền để ông Lương có thể đến nhà mình bất cứ lúc nào.
Ba năm trước, ông Hạ ly hôn. Ngày ký đơn, ông bước ra đường với một chiếc túi xách trên tay. Dù có nhiều bạn bè nhưng ông Hạ chỉ đủ tự tin đến tìm Lương Thành.
Về phần mình, ông Lương cũng đã ly hôn 10 năm nên thuê một căn nhà nhỏ để ở. Khi ông Hạ đến sống cùng, ông Lương ngủ trong phòng riêng, còn ông Hạ dựng một cái lều trong phòng khách để ngủ. Họ sống theo cách này trong một năm rưỡi, sau đó tách ra đi thuê trọ riêng.
Ông Hạ sau đó mở một bếp ăn để bán đồ ăn. Thu nhập chỉ đủ duy trì cuộc sống eo hẹp. Ông chăm chỉ kiếm tiền và thi thoảng thong dong trên những hành trình khám phá của riêng mình.
Vào ngày thứ 8 của chuyến đi này, cả hai bị mắc kẹt ở thành phố Đông Hưng do ảnh hưởng của bão. Không thể sống tiếp trên bãi biển, họ ở tạm trong khách sạn của một người bạn.
Những ngày này, ông Hạ mua ít cá biển của người dân địa phương rồi hầm nhừ thành súp cho bạn ăn. “Về cơ bản anh ấy không nhai được nữa nên việc ăn cá lúc này là phù hợp nhất. Tôi đã mang theo một chiếc túi ngủ để có thể ngủ trong thời tiết âm 20 độ C. Tôi đã sẵn sàng để trải nghiệm với anhấy”, ông Hạ chia sẻ.
Hồng Hạnh(Theo The Paper)
Ông bố "độ" ô tô thành quán cà phê di động, đưa vợ con du lịch khắp nơi
Để thoát khỏi cuộc sống gò bó vì dịch Covid-19, anh Trọng đã cải tạo chiếc xe tải thành "ngôi nhà di động", đưa vợ con vừa đi du lịch vừa kết hợp bán cà phê.
"> -
Về quê ở cữ, nàng dâu đỏ mặt thấy cảnh trong phòng ngủ của mẹ chồngTôi làm con dâu của mẹ từ giữa năm 2020. Nhưng sau khi cưới, tôi sống cùng chồng ở Hà Nội còn mẹ vẫn ở quê. Đợt này nghỉ sinh con, tôi mới về sống với mẹ.
Mẹ chăm sóc tôi và cháu rất kỹ. Suốt mấy tháng trời ở cữ, mẹ không cho tôi động tay làm bất cứ việc gì. Nghe mọi người mách món gì ngon, mẹ đều lùng mua để bồi bổ cho tôi.
Tôi sinh nở khó khăn, sau sinh lại không được ở gần chồng và bố mẹ đẻ nhưng mẹ đã giúp tôi xóa nhòa ranh giới mẹ chồng nàng dâu. Tôi coi mẹ như mẹ đẻ của mình, coi nhà của mẹ như nơi tôi được sinh ra. Thế nhưng, có một việc xảy ra gần đây khiến tôi bỗng ngại ngùng, khó xử.Khoảng 10 ngày nay, mỗi ngày tôi đều thấy một người đàn ông trạc tuổi mẹ đến chơi. Có hôm, ông ấy mang cho mẹ mớ rau, con cá. Có hôm ông lại cùng mẹ dọn mảnh vườn trước cửa nhà.
Mẹ bảo, đó là anh họ của bố chồng tôi. Ông rất quý gia đình tôi nên sau khi bố chồng tôi mất, ông qua lại nhiều hơn để giúp đỡ 4 mẹ con. Mấy tháng vừa rồi, ông đi thăm con rồi kẹt lại vì dịch bệnh. Nay ông được về quê nên mới đến chơi.
Qua ánh mắt và cử chỉ, tôi thấy mẹ rất quý người đàn ông ấy. Nhưng tôi chỉ nghĩ mẹ vốn sống tình cảm. Cho đến một hôm, tôi ngủ trưa dậy và vào phòng mẹ thì bắt gặp người đàn ông kia đang ở đó.
Ông ngồi trên giường và chải tóc cho mẹ. Cử chỉ của ông dành cho mẹ rất nhẹ nhàng. Mẹ tôi thì cười đầy hạnh phúc... Giây phút phát hiện ra tôi, tất cả đều đỏ mặt. Tôi phải vờ như không thấy gì rồi nhanh chóng rời đi.
Sau hôm đó, mẹ có phần tránh mặt tôi. Tôi gặp mẹ cũng không thấy tự nhiên nữa. Tôi đã hỏi chồng về người đàn ông ấy nhưng chồng tôi cũng khẳng định đó là bác họ của anh. Cách nói của anh có vẻ không biết gì về mối quan hệ thực sự của mẹ và bác.
Tôi cũng khéo léo dò hỏi chồng về việc để mẹ đi tìm hạnh phúc riêng vì mẹ anh năm nay mới 60 tuổi. Thế nhưng anh không thích. Anh nói, mẹ đã ở vậy bao nhiêu năm, giờ đi lấy chồng khác nào "bôi tro trát trấu" vào mặt con cháu.
Chị chồng tôi cũng không vui khi tôi đùa sẽ "mai mối cho mẹ". Vì vậy, tôi không dám nói gì thêm. Nhưng mỗi khi thấy mẹ một mình, tôi lại nhớ đến ánh mắt và nụ cười của mẹ khi ở cạnh người đàn ông ấy. Lúc ấy, tôi lại nghĩ mình phải làm điều gì đó.
Tôi có nên thuyết phục chồng và các anh chị chồng để mẹ đi tìm hạnh phúc riêng hay cứ coi như không biết chuyện tình thầm kín của mẹ?
Xin mọi người cho tôi lời khuyên.Độc giả Lê Hoàn
Vượt đường xa đến tìm, vợ chết lặng thấy chồng chung sống với nhân tình
Cho đến ngày hôm nay tôi mới hiểu ra, thứ gọi là tình yêu chân tình bao năm qua thật ra đều là giả dối.
"> -
Sợ tai tiếng ‘24 tuổi đã qua một đời chồng’Sáu tháng sau cưới, bụng tôi vẫn không chịu đầy ra thì mẹ chồng bắt đầu chửi con trai là đồ bất hiếu, cưới làm chi thứ "gái độc không con". Tôi và chồng đi làm hai công ty khác nhau, công ty tôi xa hơn nhưng tôi phải cố gắng về sớm hơn để nấu ăn cho cả nhà, nấu những món mẹ chồng thích hầu để bà vui dạ mà bớt mắng mỏ chửi bới...
Chịu đựng, phân bua mãi cũng chán, tôi bàn với chồng để hai đứa cùng đi khám sức khỏe sinh sản thì anh gạt phắt đi rằng dáng anh to khỏe thế, muốn chục đứa con cũng có, chỉ tại tôi "không biết đẻ" mà thôi.
Và để chứng minh mình khỏe mạnh, anh đã công khai cặp bồ với một người con gái mà mẹ anh giới thiệu với hi vọng rằng khi cô ta mang bầu thì sẽ ly hôn tôi. Đau đớn vì tình yêu bị khinh rẻ, tủi nhục, uất hận vì cô ta còn lên mặt với mình... tôi âm thầm tự đi khám sức khỏe sinh sản. Nhưng để có được số tiền gần hai triệu đồng để đi khám, tôi đã về nhà xin cha mẹ ruột, chứ tiền lương hàng tháng của tôi đưa hết cho mẹ chồng. Và thẻ tài khoản mẹ chồng cũng buộc tôi đưa bà cất "cho tiện rút tiền đi chợ".
Kết quả thăm khám cho biết cơ thể tôi bình thường. Và chồng tôi, cái kẻ lấy vợ tám tháng đã công khai cặp bồ ấy, nửa năm sau cô bồ cũng chưa chịu "to bụng" cho. Vậy là gia đình chồng đưa anh đi khám nam khoa. Kết quả anh hiếm muộn do tinh trùng rất yếu.
Ảnh: Đặng Hồng Kỳ/PNO
Những tưởng như thế mẹ chồng sẽ yêu thương tôi nhiều hơn để bù đắp bao hiểu lầm trong thời gian qua. Nhưng không phải vậy. Bà càng ngày càng khó khăn nhiều hơn, bắt bẻ nhiều hơn. Tôi nấu canh nhạt cũng chê, kho mặn quá cũng chê. Kể cả nồi canh rau và nồi canh củ hầm đều phải xắt hành nêm bằng hai kiểu khác nhau chứ giống nhau là xem như bữa cơm đó chan nước mắt. Mà nhà chồng tôi nào có giàu có dư ăn dư để gì. Chỉ một nếp nhà ba đứa con, một chị lấy chồng xa, một em trai còn đi học cao đẳng, cha chồng giữ vườn thuê, mẹ chồng ở nhà cơm nước.
Tôi buồn cười nhất là cách đây khoảng 3 tháng, đó là vào ngày chủ nhật, tôi về nhà cha mẹ ruột chơi, trước giờ mỗi tháng hai ngày chủ nhật thì tôi vẫn về nhà cha mẹ chơi như thế. Tôi không ngờ rằng ngày đó các dì chồng ở quê xa đến chơi và nhà thiếu người cơm nước. Đáng ra mẹ chồng gọi một tiếng cho tôi về nấu ăn vì nhà cha mẹ tôi xa nhà chồng không đầy 10km. Nhưng mẹ đã không gọi mà xế chiều tôi về thì các dì đã ăn uống rồi nhưng cứ ngoảnh mặt khi tôi chào hỏi. Nhưng chiều tối hôm ấy, khi các dì về rồi thì mẹ chồng tôi nói với chị em chồng rằng "Con H. không biết điều, không lễ phép, mất dạy... Gặp dì chồng cũng không chào".
Tôi đã làm dâu trong nhà 2 năm nay, lẽ nào tôi không biết điều như vậy? Nhưng tôi phân bua thì mẹ chồng không nghe. Đáng nói là trong các cuộc hiểu lầm giữa mẹ và vợ mình thì chồng tôi đều cho rằng mẹ anh hoàn toàn đúng.
Chưa có con cái, cuộc sống mẹ chồng nàng dâu lại nhiều va chạm, chồng cũng không mặn mà thương yêu, tôi cứ hết việc ở công ty thì chúi mũi vào bếp núc nhưng cũng không được mẹ chồng vừa ý. Cách đây gần 2 tháng, mẹ chồng lại mắng chửi tôi rằng "Nhà bà vô phúc nên mới rước mày về khiến con tao... khó có cơ hội làm cha chứ con trai người ta con rơi con rớt đầy đường!". Hai bộ hồ sơ thăm khám sức khỏe sinh sản rõ ràng đó mà mẹ lại nỡ mắng tôi như thế ư? Con trai của mẹ khó có con, tôi thân làm vợ có vui sướng gì khi cũng khó có khả năng được làm mẹ? Không chịu được sự vô lý của mẹ chồng nên tôi đã về nhà cha mẹ ruột mình sống sau khi nói rằng nếu mẹ muốn con sẽ ly hôn để anh cưới vợ khác, sinh con.
Tôi đi gần 2 tháng nay, sáng nào lúc chờ xe đưa rước công nhân tôi và chồng đều gặp mặt nhưng anh không nói lời nào. Cũng chưa một lần sang năn nỉ tôi về. Mà chỉ có 2 tin nhắn duy nhất "Em đừng gửi đơn ly hôn". Tôi bảo, không ly hôn cũng được nhưng vợ chồng mình phải thuê nhà trọ sống chứ sống chung em không chịu được. Và chồng tôi im lặng, từ đó đến nay cũng không nhắn tin, không gọi điện hỏi thăm hay sang nhà cha mẹ vợ tìm tôi...
Tôi đã mất hết niềm tin vào chồng. 24 tuổi, một đời chồng ư? Sao nghe kinh khủng quá. Nhưng nếu cứ ở mãi, liệu tôi có chịu được sự vô lý của mẹ chồng? Mà thật sự bây giờ ly hôn tôi cũng không có một xu dính túi. Hai năm qua, tiền lương tôi phải gửi cho mẹ chồng trừ vào khoản cơm nước hai đứa. Tiền lương chồng cất riêng để "lo tương lai tụi mình", bao nhiêu vàng cưới và của hồi môn (tất cả gồm 7 chỉ vàng 24K) của tôi sau ngày cưới thì mẹ chồng đã "cất giùm" vì "con trẻ người non dạ, giữ vàng làm gì".
Tôi muốn ly hôn vì đã quá sức chịu đựng nhưng lại sợ tiếng lòng vang vọng "24 tuổi đã qua một đời chồng...".
(Theo Phunuonline)">