Trung Quốc phát hiện mỏ dự trữ vàng khổng lồ 1.000 tấn - 1

Các mẫu đá khoan từ mỏ vàng Wangu (Ảnh: Xinhua).

"Nhiều lõi đá khoan cho thấy vàng hiển hiện rõ", ông Chen Rulin, chuyên gia thăm dò quặng, nói với Xinhua. Ông còn cho biết thêm 1 tấn quặng ở độ sâu 2.000m chứa tối đa 138g vàng.

Ông Liu Yongjun, Phó giám đốc Cơ quan địa chất tỉnh Hồ Nam, cho biết các nhà địa chất đã sử dụng những công nghệ thăm dò quặng hiện đại, bao gồm cả mô hình hóa địa chất 3D để khám phá mỏ vàng mới.

Ông tiết lộ rằng hoạt động khoan thử nghiệm xung quanh các khu vực ngoại vi của mỏ Wangu cũng cho thấy tiềm năng hứa hẹn.

Phát hiện trên là tin vui với Trung Quốc khi giá vàng thế giới đang vọt lên mức cao kỷ lục, trong bối cảnh bất ổn toàn cầu gia tăng, đồng USD suy yếu và nhu cầu mạnh mẽ từ các ngân hàng trung ương.

Trung Quốc là nước sản xuất vàng hàng đầu thế giới, chiếm khoảng 10% sản lượng toàn cầu vào năm 2023, theo dữ liệu từ Hội đồng Vàng thế giới. 

Trung Quốc phát hiện mỏ dự trữ vàng khổng lồ 1.000 tấn - 2

Các kỹ thuật viên kiểm tra các mẫu đá tại mỏ vàng Wangu (Ảnh: Xinhua).

Tỷ lệ vàng trong tổng dự trữ của Ngân hàng trung ương Trung Quốc (PBOC) đạt 5,7% vào cuối tháng 10. Lượng vàng thỏi nắm giữ chính thức vẫn không đổi vào tháng thứ 7 liên tiếp, đạt mức 2.264 tấn.

Năm 2023, PBOC đã vượt tất cả các ngân hàng trung ương của những nước khác, bổ sung 225 tấn vàng vào kho dự trữ của họ. Theo thống kê của Statista, năm ngoái, Trung Quốc đứng thứ 6 về tổng lượng vàng dự trữ, sau Nga, Pháp, Italia, Đức và Mỹ.

" />

Trung Quốc phát hiện mỏ dự trữ vàng khổng lồ 1.000 tấn

Nhận định 2025-03-21 08:19:06 4793

Xinhuatrích dẫn nguồn tin từ Cơ quan địa chất tỉnh Hồ Nam ngày 21/11 cho biết các nhà địa chất đã tìm thấy hơn 40 mạch quặng vàng với trữ lượng 300 tấn vàng ở độ sâu 2.000m dưới mỏ vàng Wangu,ốcpháthiệnmỏdựtrữvàngkhổnglồtấbảng xếp hạng vl huyện Bình Giang.

Trữ lượng vàng của địa điểm này ở độ sâu 3.000m sau đó được ước lượng hơn 1.000 tấn, tổng trị giá 600 tỷ nhân dân tệ (khoảng 83 tỷ USD).

Trung Quốc phát hiện mỏ dự trữ vàng khổng lồ 1.000 tấn - 1

Các mẫu đá khoan từ mỏ vàng Wangu (Ảnh: Xinhua).

"Nhiều lõi đá khoan cho thấy vàng hiển hiện rõ", ông Chen Rulin, chuyên gia thăm dò quặng, nói với Xinhua. Ông còn cho biết thêm 1 tấn quặng ở độ sâu 2.000m chứa tối đa 138g vàng.

Ông Liu Yongjun, Phó giám đốc Cơ quan địa chất tỉnh Hồ Nam, cho biết các nhà địa chất đã sử dụng những công nghệ thăm dò quặng hiện đại, bao gồm cả mô hình hóa địa chất 3D để khám phá mỏ vàng mới.

Ông tiết lộ rằng hoạt động khoan thử nghiệm xung quanh các khu vực ngoại vi của mỏ Wangu cũng cho thấy tiềm năng hứa hẹn.

Phát hiện trên là tin vui với Trung Quốc khi giá vàng thế giới đang vọt lên mức cao kỷ lục, trong bối cảnh bất ổn toàn cầu gia tăng, đồng USD suy yếu và nhu cầu mạnh mẽ từ các ngân hàng trung ương.

Trung Quốc là nước sản xuất vàng hàng đầu thế giới, chiếm khoảng 10% sản lượng toàn cầu vào năm 2023, theo dữ liệu từ Hội đồng Vàng thế giới. 

Trung Quốc phát hiện mỏ dự trữ vàng khổng lồ 1.000 tấn - 2

Các kỹ thuật viên kiểm tra các mẫu đá tại mỏ vàng Wangu (Ảnh: Xinhua).

Tỷ lệ vàng trong tổng dự trữ của Ngân hàng trung ương Trung Quốc (PBOC) đạt 5,7% vào cuối tháng 10. Lượng vàng thỏi nắm giữ chính thức vẫn không đổi vào tháng thứ 7 liên tiếp, đạt mức 2.264 tấn.

Năm 2023, PBOC đã vượt tất cả các ngân hàng trung ương của những nước khác, bổ sung 225 tấn vàng vào kho dự trữ của họ. Theo thống kê của Statista, năm ngoái, Trung Quốc đứng thứ 6 về tổng lượng vàng dự trữ, sau Nga, Pháp, Italia, Đức và Mỹ.

本文地址:http://member.tour-time.com/html/688a398360.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Union Santa Fe vs Banfield, 5h00 ngày 18/3: Tận dụng cơ hội




Cùi chỏ của anh chống trên bàn, hai chiếc laptop bày trước mặt, anh mặc một chiếc áo phông cotton in hình phương trình, đeo một chiếc kính cận viền đen, các sợi tóc ngắn đen và bạc cuốn lại với nhau, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi vì nói chuyện mà khép mở, nhìn thật mềm mại. 

Nếu chiếu lại hình ảnh này để chế độ “tắt tiếng”, đa số mọi người sẽ cho rằng Lý Thù lương thiện vô hại, không phải khắc nghiệt vô tình; nhưng Thẩm Nghi Du lại đang “nghe tiếng”. 

Vì vậy, Thẩm Nghi Du nhìn anh, khô khan nhắc lại: “Xã giao vô nghĩa.”

“Hiện giờ, tâm trạng em đang kích động, không đồng ý với anh anh hiểu”.  Lý Thù nói, mắt nhìn lướt qua màn hình laptop ở bên trái, bỗng nhiên dừng nói chuyện, trầm tư không lâu, đặt tay lên bàn phím.

Mười phút sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím cứng nhắc nhạt nhẽo. 

Không cần đi qua nhìn, Thẩm Nghi Du cũng biết Lý Thù đang trả lời email cấp dưới, nhưng lần này, Thẩm Nghi Du không những không cảm thấy mình bị xem nhẹ, mà còn thoải mái thở ra một hơi. 

Cuối cùng, tính từ chín giờ khi Thẩm Nghi Du tuỳ ý nói rằng tuần sau cậu phải đi cùng với bạn dạo thị trường thiết bị lắp đặt, trong một tiếng tiếp theo Lý Thù không ngừng lên lớp cậu về tính tự kiểm soát. 

Ban đầu, Thẩm Nghi Du còn cãi lại mấy câu, lúc sau thì không muốn nói gì nữa, trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại câu danh ngôn:

“Khi lở tuyết thì chẳng có bông tuyết nào là vô tội cả (2)“.

(2): Một câu danh ngôn của Voltaire; câu gốc tiếng anh là “No snowflake in an avalanche ever feels responsible.” Khi một vấn đề là kết quả của nhiều cá nhân làm 1 việc gì đó hơi hơi sai, thì mỗi cá nhân sẽ dễ dàng thấy bản thân mình vô tội; giống như khi tuyết lở là thì mỗi bông tuyết đều thấy mình “vô tội” dù những bông tuyết này cũng nằm trong quần thể tuyết lở đó. 

Trong lòng Lý Thù mãi mãi chỉ có anh ấy, Thẩm Nghi Du nghĩ, cậu thực sự không chịu được nữa.

Loa máy tính phát ra tiếng chuông gửi email, mắt Lý Thù dừng ở bàn phím mấy giây mới ngẩng đầu lên, không nóng không lạnh nhìn Thẩm Nghi Du: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả, sau này em nhất định sẽ cảm ơn anh.”

Thẩm Nghi Du nhìn vào mắt Lý Thù, không nhịn được mà chế giễu: “Nếu anh có nhiều đạo lý như vậy thì sao không đi diễn giảng trên TED ấy, để cả thế giới “cảm ơn” anh.”  

Lý Thù không nghe ra giọng điệu châm biếm của Thẩm Nghi Du, ngón trỏ gõ gõ trên bàn, dựa trên thực tế nói với Thẩm Nghi Du:

“Đúng là anh có nhận được lời mời diễn giảng từ họ.”

“Anh không có thời gian để tham gia,” anh nói tiếp “Em nghĩ rằng anh đối xử với tất cả mọi người đều kiên nhẫn thế này à?”

Thẩm Nghi Du nhìn anh, chốc lát mới nói: “Vậy em phải cảm ơn anh rồi.”

“Không cần” Lý Thù nói.

Anh đứng dậy, từ từ đi tới bên cạnh Thẩm Nghi Du, cúi đầu hôn lên má Thẩm Nghi Du, bảo Thẩm Nghi Du rằng: “Nghe lời anh chính là lời cảm ơn tốt nhất.” 

Tay Lý Thù đặt ở eo Thẩm Nghi Du, nhiệt độ lòng bàn tay ấm nóng xuyên qua áo choàng ngủ tiếp xúc với làn da của cậu, để Thẩm Nghi Du cảm nhận sự an toàn ấm áp. Có lẽ Lý Thù muốn duy trì cái ôm ảo giác đó. Thẩm Nghi Du ngẩng đầu nhìn anh, tất cả sự ấm áp đó lại biến mất. 
">

Truyện Người Yêu Xinh Đẹp

Truyện Eragon 4 (Inheritance)

Nhận định, soi kèo Fajr Sepasi vs Mes Soongoun Varzaghan, 22h30 ngày 18/3: Xây chắc ngôi đầu


Mười năm trước, tôi dùng một tờ hợp đồng buộc hắn phải đến bên tôi, ở cạnh tôi và rồi trở thành người của tôi. Thoáng chốc trôi qua, thời hạn mười năm cũng sắp kết thúc, còn hắn thì nhanh chóng muốn thoát khỏi gông xiềng này.

"..."

Ha ha, hắn vẫn luôn lặng im không nói lời nào, chín lần sinh nhật trước đều là thế, có lẽ lần thứ mười này cũng sẽ vậy thôi.

Hắn tắm xong rồi bước ra khỏi phòng tắm với cơ thể trần chuồng. Cơ thể mà tôi đã sở hữu suốt mười năm nay, tôi nắm rõ mỗi một tấc da thịt, mỗi một khối cơ bắp đó trong lòng bàn tay, chỉ có trái tim ấy là tôi vĩnh viễn không thể nào chạm đến được.

"Tại sao em không đòi anh cái gì vậy? Năm nào anh hỏi em thì em cũng lặng thinh. Hết năm nay là hợp đồng hết hạn rồi, em sắp được giải thoát rồi, tại sao em không yêu cầu em thứ gì hết? Cái gì cũng được mà, anh sẵn lòng trao cho em mà."

"Tôi không muốn cầu xin anh cái gì cả, bởi vì tôi không muốn mắc nợ anh, dù đó có là tiền tài hay nhân tình, tôi cũng không muốn nợ."

"Em hận anh đến thế ư?"

"Trên thế giới này người tôi hận nhất chính là anh!"

"Ha ha..."

"Nhưng mà anh yêu em, trên thế giới này anh chỉ yêu mỗi em, em có biết không?"

"Thật ghê tởm! Ai lại muốn đâm vào mông của một thằng đàn ông chứ, chỉ có loại biến thái như anh mới thích!"

"Đúng vậy, anh biến thái, ha ha... Nhưng chẳng phải em vì thiếu tiền của biến thái nên mới phải làm tình với tên biến thái đó, còn phải ở cạnh biến thái sao. Mà nhanh thôi, hợp đồng này sắp kết thúc rồi, qua vài ngày nữa là em có thể thoát khỏi cái gã biến thái này rồi!"

Tôi chỉ có thể mỉa mai bản thân mình như vậy, dùng hết thủ đoạn để hắn ở với tôi mười năm. Thời gian sao mà ngắn ngủi quá, thế nhưng... thế nhưng, ha ha...

Hắn không nói chuyện, có lẽ do hắn không biết phải cãi lại thế nào. Đối với hắn, ngay cả thành ngữ hắn cũng keo kiệt nói với tôi!

"Anh sẽ chuẩn bị cho em một món quà, hôm sinh nhật anh sẽ tặng em!"

Nhớ trước kia tôi đã từng hỏi hắn rằng, tôi phải lấy gì trao đổi để hắn đồng ý ở bên tôi mãi mãi. Hắn trả lời tôi đó là toàn bộ doanh nghiệp của Mạc thị. Nếu tôi thật sự dâng Mạc thị lên cho hắn thì liệu hắn có bên tôi trọn đời không?

Dạ dày bất ngờ co thắt, đau quá, cả người rét run. Tôi cắn chặt răng bước xuống giường, lảo đảo chạy ào vào phòng tắm. Cổ họng trào dâng cảm giác buồn nôn, sau đó phun ra một ngụm máu lớn, cả người lạnh toát ngước nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương.

Ngón tay gầy guộc chạm nhẹ lên mặt kiếng, vết máu dữ tợn trên môi đối lập với khuôn mặt tái nhợt của tôi. Tôi chậm rãi nhếch khóe môi lên và nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cứ cho là hắn tình nguyện trao cả đời của mình cho tôi, nhưng tiếc là tôi không thể nhận nữa rồi. Sự sống của tôi rất nhanh sẽ chấm dứt, nhân lúc tôi còn có thể tặng quà cho hắn, tôi muốn tận mắt nhìn hắn rời đi, tôi sẽ để hắn đi!

Thẩm Văn Vũ ngồi lên chiếc Mercedes-Benz, đây là xe mà Mạc Lam Tuyên phái tới đón hắn. Hôm nay là sinh nhật của hắn, Mạc Lam Tuyên nói sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn, thậm chí còn chuẩn bị quà tặng hắn.

Rốt cuộc hắn là gì của Mạc Lam Tuyên?

Nói dễ nghe thì là trợ lý đặc biệt, nói thẳng ra thì là người đàn ông được Mạc Lam Tuyên bao dưỡng. Là nam sủng ký hợp đồng mười năm!

"Thưa cậu Thẩm, ông chủ mời cậu đến LS, anh ấy đã chuẩn bị quần áo cho cậu, xin mời cậu mau đi thay."

"Hừ..." Hắn bật cười, lấy bao thuốc lá ra rồi hút một điếu. Mùi thuốc là nồng nặc phủ kín toàn bộ không gian chật hẹp.

Giờ phải thay quần áo, mặc bộ đồ mà Mạc Lam Tuyên chọn, sau đó xịt nước hoa anh ta thích, từ đầu đến chân đều là sự phối hợp mà anh ta muốn. Mạc Lam Tuyên đúng là đã xem hắn như một con rối, một con búp bê Kenny chỉ thuộc về anh!

Mười năm trước, để cứu công ty của bố và bác Đinh, hắn đã đồng ý thực hiện trao đổi. Dùng một tờ hợp đồng bán thân để đổi lấy viện trợ từ phía doanh nghiệp Mạc thị, kết quả Mạc Lam Tuyên có được mười năm của hắn, mà công ty nhờ vào mười đô la Mỹ của anh nên xoay vốn được. Cuộc mua bán này quả nhiên xứng đáng!

Từ đó về sau, hắn ở cạnh Mạc Lam Tuyên, làm tình, ăn uống ngủ nghỉ với anh. Thậm chí đến thời điểm cố định sẽ cùng anh ra nước ngoài nghỉ phép, cuộc sống vô cùng thoải mái, không cần công tác, chỉ cần bên cạnh Mạc Lam Tuyên là được. Thật đúng là đốt đèn tìm cũng không có đâu chuyện tốt như vậy, song hắn lại ghét nó lắm.

Người hắn yêu là Đinh Vân Quân, nhưng vì đại cục, hắn buộc phải đi ôm một người đàn ông khác, cùng với anh ta quan hệ thân thể. Kể cả khi đêm nào hai người cũng làm tình, quấn quýt tay chân, mồ hôi hỗn tạp, mặc kệ làm tình nhiều đến mấy, hắn vẫn không thể động lòng với Mạc Lam Tuyên, thay vào đó chỉ có thù hận chồng chất!

"Thưa cậu?"

"... Tôi tới ngay, thay quần áo xong tôi sẽ qua tìm anh ta."

"Vâng."

Đi vào nhà hàng, Mạc Lam Tuyên đã đến từ sớm, anh ngồi ở chỗ chỉ định trước, tay chống đầu và nhắm mắt lại, khuôn mặt trông tái nhợt giả tạo. Làn da như trong suốt, tóc tai chỉnh tề, tây trang sạch sẽ, thoạt nhìn như một con búp bê không có sinh mệnh.

Thẩm Văn Vũ chậm rãi đi đến chỗ anh, mỗi bước đi từ tốn nhẹ nhàng. Những năm gần đây hắn đã sớm quen với từng hành động một của Mạc Lam Tuyên. Gương mặt như dao khắc đã in hằn thật sâu vào trong lòng hắn, thậm chí mùi hương, hơi ấm, từng tiếng rên rỉ thở dốc, phản ứng khi cao trào, không có gì mà hắn không biết.

Như vậy có thể gọi là yêu không? Nếu như không thể, tại sao lại gọi nó là "ân ái"? Thẩm Văn Vũ bỗng nhiên nảy lên suy nghĩ này. Hắn ở bên cạnh Mạc Lam Tuyên không phải vì thưởng thức tài năng của anh, mọi người thường nói bi thương sẽ quên lãng theo năm tháng, còn nói bên nhau lâu sẽ bén lửa nên duyên, vậy hắn và Mạc Lam Tuyên đến tột cùng thuộc loại nào đây?

Có lẽ... chỉ là có lẽ... Bởi vì lòng thù hằn của hắn đối với Mạc Lam Tuyên quá sâu nên mới không cách nào nảy sinh tình cảm được, huống chi là yêu.

Giày da sáng bóng dừng ở trước bàn, Mạc Lam Tuyên vẫn nhắm mắt duy trì động tác cũ, cảm giác dáng vẻ của anh không hề tỉnh táo.

"Tôi tới rồi!" Âm thanh cứng nhắc lạnh băng vang lên, ngay cả ánh mắt hắn nhìn Mạc Lam Tuyên cũng lạnh lẽo. Hắn đối với Mạc Lam Tuyên ngoại trừ lạnh cũng chỉ có lạnh, tuy nhiên những lúc nóng nhất cũng chỉ dành cho Mạc Lam Tuyên.

Anh mở mắt, từ từ ngẩng mặt lên, nhìn về phía Thẩm Văn Vũ rồi nở một nụ cười: "Em mặc bộ quần áo này trông đẹp lắm. Em thích không?"

Hắn không nói gì, chỉ kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Thay vào đó hắn lại cầm ly nước lên uống một hơi cạn đáy: "Tôi thích hay không không quan trọng, chỉ cần anh thích thì dù tôi có không thích cũng phải mặc vào." Trong lời nói còn mang theo chút mỉa mai, là hắn cố ý nói như vậy. Mạc Lam Tuyên không phải kẻ ngốc, hắn cố tình để anh nghe hiểu.

Đôi môi đang nhếch lên khẽ cứng đờ, anh hơi sững sờ, sau lại cười cho qua: "Trước tiên cứ ăn đi đã!"

"Đầu bếp chính đề cử." Thẩm Văn Vũ không nhìn menu mà dứt khoát gọi món đề cử trong ngày. Sau đó, hắn thả lỏng cơ thể rồi tựa vào ghế.

"Đồ ăn ở đây rất ngon, em không xem thử chút à?"

Hắn liếc mắt, cười lạnh: "Ngon thì làm sao, nhìn thấy anh đồ ngon cũng khó mà nuốt trôi."

Không khí xung quanh lập tức đông cứng lại. Lần này, Mạc Lam Tuyên không cười nổi nữa, nụ cười dần biến mất trên môi. Anh cúi đầu thở dốc mấy hơi rồi nói: "Cho tôi giống vậy đi."

"Vâng." Bồi bàn gật đầu rồi lui xuống.

Im lặng vẫn tiếp tục, Mạc Lam Tuyên thì cúi đầu, còn Thẩm Văn Vũ đang nhìn vào hư không.

Là hắn cố ý dùng thái độ này đối xử với Mạc Lam Tuyên, bởi vì hắn mới là người chịu thiệt, thế nhưng nội tâm lại chống cự. Đúng vậy, mười năm nay hắn vẫn chống đối Mạc Lam Tuyên, mặc kệ Mạc Lam Tuyên có tốt với hắn đến mức nào, trong lòng hắn cũng không thể nào tiếp nhận được. Nói cách khác, không chấp nhận anh – chính là giữ lấy một chút lòng tự trọng duy nhất còn sót lại!

Mười năm qua, hắn không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, tuyệt đối không được quên Đinh Vân Quân, không được quên Mạc Lam Tuyên đã dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nào buộc hắn khuất phục. Tất cả những thứ này chính là cái giá đắt đỏ mà Mạc Lam Tuyên đáng phải trả!

"Xin lỗi, cho anh ra ngoài một chút."

Mạc Lam Tuyên vội vàng đứng dậy, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh. Qua một lúc lâu đến khi súp đã được bưng lên thì anh mới quay về.

Lần nữa ngồi xuống, trên mặt của anh lại tiếp tục phủ lên một nụ cười.

">

Truyện Hợp Đồng


Cố Hải đang loay hoay với công việc nghe thấy thế liền dừng lại, xoay ghế đứng dậy tiến đến bên giường, mò vào ổ chăn nằm cạnh Bạch Lạc Nhân, tay xoa xoa đầu cậu yêu chiều hỏi: "Sao? Vừa lấy chồng được một tuần đã muốn bỏ chạy à?

Bạch Lạc Nhân lắc lắc đầu; "Chứ tôi thấy tôi ở đây cũng không làm gì."

Cố Hải tóm nhẹ chỏm tóc trên đầu Bạch Lạc Nhân giật cổ cậu ngẩng lên: "Vậy trở về kí túc xá không có tôi thì cậu làm được gì?"

Bạch Lạc Nhân ngước mắt nhìn Cố Hải: "Với tình cảnh bây giờ thì có cậu hay không có cậu cũng đâu còn quan trọng"

Cố Hải im lặng hồi lâu, không phải vì câu nói của Bạch Lạc Nhân, dù gì họ cũng đã kết hôn, vài câu khích tướng chọc tức nhau không khiến Cố Hải phải tự ăn dấm chua trong lòng nữa. Điều làm hắn khựng lại chính là yết hầu của Bạc Lạc Nhân, với tư thế lúc này thì cổ Bạch Lạc Nhân đang ngửa ra hoàn toàn nhìn hắn, vừa nói một câu yết hầu liền rung động lên xuống kích thích mắt nhìn của Cố Hải đến tột cùng. Chính Cố Hải cũng không biết vì sao mình lại tận hưởng khoảnh khắc này đến thế. Cuối cùng chịu không nổi đành cúi xuống, ngậm lấy yết hầu của Bạc Lạc Nhân.

">

Truyện [Fanfic] Thượng Ẩn Quyển 3

友情链接