"Khách quan,ệnNghịchThiênChiNữKiềuNgạzalo pc ngài là từ Vân Tinh quốc đến đúng không? Ha ha, ngài muốn ở lại nơi này bao lâu? Ngài muốn thuê gian phòng như nào? Ngài muốn ăn uống gì không?"
"Một gian phòng tốt nhất mà các ngươi có."
"Vâng vâng, khách quan mời vào trong! Mời vào trong!"
Quãng đường đi đến phòng trọ, Hàn Băng biết được rằng Dực Hoàng quốc và Vân Tinh quốc đi qua lại không bao giờ kiểm tra thẻ thân phận. Mà lí do vì sao hắn nhận ra nàng là người từ nước khác là bởi vì nước da của Dực Hoàng quốc đều hơi ngăm đen do cháy nắng, còn nàng thì rất trắng!
Người dân nơi này đều mặc y phục dài tay nhưng vải mỏng lên không quá nóng. Ngoài ra còn có mũ voan có màn che nắng rất được ưa chuộng, còn có ô dù và áo choàng chống nắng nữa.
Hàn Băng sau khi vào trong phòng liền tắm rửa thay y phục của Dực Hoàng quốc vào. Làn váy dài màu trắng tinh khôi, tay áo ống rộng điểm xuyến đường chỉ bạc mỏng. Tóc búi cao dùng ngọc quan* cố định lại. Nhìn qua vừa thanh thuần lại không nữ tính, rất trẻ trung tươi mát.
*ngọc quan: vật cố định tóc của nam nhân ngày xưa.
Đội thêm một chiếc mũ voan chùm đầu màu trắng, Hàn Băng cầm quạt phe phẩy bước xuống dưới phố thăm thú.
Nơi này có rất nhiều các quán trà đạo nhỏ, ngoài ra còn các sạp bán mũ voan cùng quạt giấy, các vật dụng đơn giản cho người dân.
Người dân của huyện thành vô cùng cởi mở, các nam nhân đều mặc những y phục gọn gàng để tiện làm việc, tóc cắt ngắn gọn gàng. Các nữ nhân mặc y phục đơn giản, không nhiều tầng lớp như những nước còn lại, nên nhìn qua rất có phong thái đơn giản, gợi cảm, phóng thoáng.
Những cô nương cầm ô chống nắng thướt tha di chuyển, bởi vì quanh năm ở nơi nóng nắng nên nước da có chút ngăm đen, nhưng nhìn kĩ lại lại cảm thấy có chút ý vị.
Những tửu lâu khách điếm mở cửa buôn bán cũng có không ít khách ghé vào, nhưng chủ yếu là y phục và lương thực được mở bán nhiều nhất.
Hàn Băng đi dạo chán liền trở về, nhốt mình trong phòng tu luyện.
Ngày hôm sau, Hàn Băng leo lên hắc mã của mình, bắt đầu một chặng đường mới. Lần này nàng không thuê xe ngựa bởi vì nơi này rất ít người chạy đường xa như vậy, lần này nàng đi theo một đoàn thương buôn đường dài đến kinh thành.
Đoàn thương buôn chở vải vóc cùng các vật phẩm lương thực nơi đây cũng thường hay nhận dẫn đường cho các khách quan, điều này cũng không còn mới mẻ nên mọi người đều rất thoải mái vui vẻ.
Đoàn thương buôn có người dẫn đầu là Triệu Sơn, tầm ba mươi tuổi, dáng người khá cao nhưng hơi gầy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ngũ quan đoan chính. 顶: 9踩: 5762
Mẹ con chị Hạnh vừa đi chạy thận về thì nhận được thông báo miễn tiền phòng.
Suốt 12 năm nay, cả gia đình chủ yếu sống nhờ đồng lương phụ hồ còm cõi của chồng chị Hạnh. Bản thân chị không thể đi làm vì bận chăm sóc con trai bị suy thận mạn giai đoạn cuối, mỗi tuần đi chạy thận định kỳ 3 lần. Cũng bởi chi phí điều trị tốn kém, gia đình chị đã vay mượn khắp nơi, nợ nần chồng chất.
Thời điểm dịch Covid-19 bùng phát ở Hóc Môn, chồng chị cũng bị thất nghiệp, chẳng còn chút thu nhập nào. Vì vậy, ngoài tiền trọ, cả nhà còn lo lắng làm sao để có tiền cho con trai chạy thận trong thời gian tới.
Anh Nguyễn Văn Tuấn, chủ nhà của gia đình chị Hạnh (ấp Tân Thới 2, xã Tân Hiệp, huyện Hóc Môn) cho biết, cả dãy trọ có 7 phòng, người thuê đều là lao động tự do. Khi dịch bùng phát tại địa phương, họ mất việc làm, cuộc sống lâm vào khốn khó. Bởi vậy, anh đã chủ động miễn 2 tháng tiền phòng. Sắp tới nếu vẫn chưa dập được dịch, anh sẽ lại giảm tiếp cho những người mướn trọ.
“Tôi nghĩ đây là một việc rất bình thường. Giờ không làm gì ra tiền, bảo họ lấy cái gì để đóng. Gia đình tôi cũng bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, nhưng vẫn còn tốt so với họ. Vì vậy, tôi chỉ muốn làm sao để mọi người đều có thể vượt qua thời gian khốn khó này”, anh Tuấn chia sẻ.
“Người ta khổ quá rồi, chúng tôi nén dạ lại một chút”
Theo thường lệ, mỗi dịp tháng 7 âm lịch, gia đình bà Nguyễn Thị Liên (Ấp 3, xã Phước Kiển, huyện Nhà Bè) lại giảm 200-500 nghìn đồng tiền phòng cho người ở trọ, cũng có năm bà mua mì tôm, gạo để tặng.
Năm nay, dịch bệnh bùng phát, dù không nằm trong vùng bị cách ly nhưng do thành phố thực hiện giãn cách, mọi người đều bị ảnh hưởng. Vì vậy, gia đình bà quyết định giảm 50% tiền phòng để hỗ trợ cho người thuê, tương ứng số tiền từ 900 nghìn đồng đến 1,35 triệu đồng.
Khu trọ 16 phòng của gia đình bà Liên.
Bà Liên trải lòng:“Khách ở trọ của gia đình tôi đa phần đã gắn bó nhiều năm nay. Có cả sinh viên, công nhân và lao động tự do. Dịch bệnh bùng phát thấy các cháu đều gặp khó khăn nên chúng tôi đã giảm bớt tiền phòng.
Cũng bởi gia đình tôi mới sửa sang lại khu trọ ngay trước thời điểm dịch bùng, chi phí khá tốn kém nên chẳng thể bớt quá nhiều. Giúp mọi người, mình nhín dạ thêm một chút. Hi vọng dịch chóng qua”.
Cả khu trọ của gia đình bà Liên có 16 phòng. Hiện tại, một số phòng của sinh viên đã khóa cửa về quê tránh dịch, còn lại chủ yếu là người lao động, hoặc đang làm việc ở nhà, hoặc thất nghiệp.
Anh Trung Hiếu là tài xế giao hàng cho một ứng dụng gọi xe công nghệ. Từ ngày thành phố thực hiện giãn cách theo Chỉ thị 16, anh phải nghỉ việc, hoàn toàn không có thu nhập nào khác, sống chắt chiu. Khi biết được giảm nửa tiền phòng, anh rất vui mừng, bởi lúc bấy giờ, muốn về quê cũng chẳng được.
Kế bên phòng anh Hiếu là 2 chị em cùng làm công nhân ở Khu chế xuất Tân Thuận. Lo ngại tình hình dịch bệnh nên họ không đăng ký đi làm. Những ngày này, phần lớn các bữa ăn của 2 chị em đều là mì tôm. Thỉnh thoảng được chủ nhà mang cho ít rau củ, họ mới đổi món thành mì tôm có thêm rau.
Thỉnh thoảng, bà Liên lại tìm cách hỗ trợ thực phẩm cho khách thuê trọ.
Còn anh Dương chia sẻ, trong thời điểm dịch bệnh phức tạp, việc chủ nhà trọ giảm tiền phòng giúp người ở trọ bớt đi gánh nặng. Ở lại thành phố, anh đã đăng ký làm tình nguyện viên, hi vọng có thể góp sức cho cộng đồng cùng chống dịch
“Nếu không có sự hỗ trợ của cô chủ nhà, chúng tôi cũng phải tất bật tìm cách lo cho cái bụng của mình, chứ không có nhiều thời gian vào việc làm tình nguyện như hiện giờ”, anh Dương nói.
Khánh Hòa
Chuyện 2 vợ chồng cùng đi chống dịch
Tối muộn, tranh thủ gọi điện về nhà, anh Nhân cười hạnh phúc khi nhìn thấy con trai. Cậu bé mếu máo luôn miệng đòi: “Ba về ngủ với Bin”. Và anh lại hứa với con trai, như những lần trước đó: “Bin ngủ đi, mai ba về với con...”.
评论专区