Truyện Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Tháng 8 năm 1991,ệnNhậtKýỞNôngThônCủaThầyGiáoTiểket qua bd hom nay trấn Sư Đầu.
Trải qua mấy ngày mưa to không ngừng nghỉ, ông trời mắc nghẹn, nổi giận phát tiết khắp nơi.
Chung Ý Thu lần đầu tiên tới trấn nhỏ chưa từng nghe qua tên này, cậu mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen chỉnh tề và mang đôi giày thể thao có hơi cũ cũng màu trắng, đứng ở ngã tư đường thối hoắc đợi gần cả buổi trưa, sắp bị thiêu đốt thành cái xác khô.
“Chàng trai trẻ này, chú ở đây chờ ai cả nửa ngày vậy, chờ quỷ à? Trời tối đường không dễ đi đâu nha.”
Chung Ý Thu nhẹ nhàng ngước mặt nhìn người đối diện, cậu có đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt mảnh mai như lá liễu tháng ba, lúc nhìn người không có cảm xúc càng thêm sắc bén.
Một cái liếc mắt này làm người đàn ông kia sửng sốt.
“Chú mày ghê gớm nhỉ, tôi nói thật đấy, trời sắp tối rồi.” Ông chú nghiêm túc nói.
“Cháu chờ người đón.” Chung Ý Thu di chuyển vài bước, nhìn chằm chằm hai sọt cá lớn bên chân ông chú.
Lúc mới đến đây vào giữa trưa, bọn chúng còn tung tăng nhảy nhót vẩy nước bắn khắp quần cậu, bây giờ mắt đã trắng dã thu hút một đống ruồi bay quanh.
Trời giữa hè nắng chói chang, chỉ đứng một giờ thôi đã làm cậu không kiên nhẫn, vậy mà mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, làm cậu nôn nóng, hiện giờ người đầy mồ hôi.
“Nghe tiếng thì chú không phải người ở đây phải không? Tới từ thành phố ha?” Ông chú nghe cậu tiếp lời, khẩu âm không phải người địa phương, đứng lên dí sát vào nửa bước.
“Vâng ạ.” Chung Ý Thu đáp trả.
“Chú mày đi đâu thế, nơi này ma quái không dễ đi đâu, nếu tiện đường thì tôi dẫn chú đi.” Ông chú nhấc chân gõ gõ ống điếu cày lên đôi giày đầy bùn đất.
Chung Ý Thu nhìn cái tẩu thuốc còn đầy ánh lửa của ông chú, nghĩ thầm đừng đốt luôn quần áo của ông nha, do dự một chút nói: “Đi Viên gia trang.”
Khẩu âm của người thành phố không quá khác với người nông thôn, cơ bản có thể nghe hiểu, nhưng phát âm nhẹ hơn một chút, đặc biệt là lúc nói tên thôn với dân bản xứ, nghe càng xa lạ.
Ông chú vừa nghe xong không rõ chỗ này là ở đâu, suy nghĩ một lát mới phản ứng: “A! Là Viên gia trang, tưởng chỗ nào lạ hoắc!”
“Chú đi Viên gia trang làm gì, có thân thích ở đó à?” Ông chú lại hỏi.
“Tới đó làm thầy giáo trường tiểu học.” Chung Ý Thu cuốn cuốn tay áo, tuy cậu mặc áo sơ mi trắng, nhưng phơi nắng lâu như vậy, cho dù cách một lớp quần áo, thì cánh tay cũng phiếm hồng.
“Ôi! Ôi! Thầy giáo! Biết ngay mà, vừa nhìn là biết chú mày làm công tác giáo dục!” Ông chú càng hưng phấn, đôi mắt màu nâu lấp la lấp lánh, khuôn mặt đen gầy nở nụ cười tươi, hàm răng có trắng có vàng đan xen lộ ra có chút buồn cười.
Bị ảnh hưởng bởi nụ cười, Chung Ý Thu cũng nhấp miệng cười một chút, nghĩ thầm sao ông không nói sớm?
“Chú chờ Viên Lão Hổ ha?” Nói xong lại nghĩ tới gì đó, chậc miệng nói: “Chính là Viên Vinh Hổ, chủ nhiệm Viên!”
“Đúng ạ, cháu chờ chủ nhiệm Viên.” Chung Ý Thu đáp.
“Viên Lão Hổ đúng là chân chạy việc.” Ông chú quệt miệng.
Rít điếu thuốc rồi nói: “Hai ngày trước mưa to, đường trơn! Ông trời xả nước qua hai ngày hai đêm làm thành lũ dẫn đến chân cầu lung lay, muốn đến Viên gia trang thì phải đi qua cái cầu đó, giờ này hắn chưa tới hẳn là đã đi đường vòng.”
Chung Ý Thu chờ lâu lắm rồi, bây giờ nghe nói vậy thì yên lòng, cảm kích cười cười.
Ông chú thấy cậu trắng nõn sạch sẽ, mặc áo sơ mi quần tây đen, một đôi giày thể thao trắng dù có hơi cũ, không giống với đám thanh niên trong thôn, tới mùa hè là cởi trần tránh nóng.
Đứng ở dưới bóng cây cười cười, đôi mắt đóng mở chừng mực, nghĩ thầm người thanh niên này lớn lên thật đẹp mắt, cơ mà đàn ông không được khen đẹp thì phải nói sao đây ta?
Dù sao cũng giống người làm công tác văn hoá.
“Mặt trời xuống núi rồi, chú đi theo tôi, trên đường nói không chừng có thể gặp phải Viên Lão Hổ.” Ông chú lại lần nữa kiến nghị.
“Cảm ơn chú ạ, không cần đâu, cháu đã hẹn chủ nhiệm Viên, đứng đây chờ vẫn hay hơn.”
“Không cần sợ, tôi ở Lý Gia Oa, nhà tôi cách Viên gia trang không xa, muốn đi tới trấn thì phải đi qua con đường này, trở về khẳng định có thể gặp gỡ.” Nói xong giơ tay chỉ về con đường phía trước.
“Không cần…… Cháu đợi thêm lát nữa cũng được.” Ông chú nhiệt tình làm Chung Ý Thu có chút khó xử.
Đương lúc nói chuyện, nghe thấy trên đường có người lớn tiếng gọi: “Nhường nhường nhường nhường nhường nhường, xe mất thắng!”
Một người đàn ông cưỡi xe đạp lao nhanh xuống núi như con ngựa đứt dây cương.
Chung Ý Thu nhìn chiếc xe đạp lao thẳng tới chỗ mình, theo bản năng tránh sang một bên.
Đạp xe là một người đàn ông cao to, xe còn cách bảy tám mét thì nhảy xuống, dùng sức nắm lấy tay lái, thân thể ngã về phía sau, không may là quán tính quá mạnh, người và xe đều trượt xuống núi, đế giày ma sát với đường đất tạo thành tiếng vang kìn kịt.
Ông chú đang nói chuyện, chớp mắt đã thấy người dừng ở trước mặt.
“Ôi! Viên Lão Hổ mày làm gì, mày…… Mày……” Vừa nói vừa về nhảy về phía sau, quá vội vã nên không chú ý tới sọt cá bên người, chân nọ đá chân kia ngã xuống đất, sọt cá bị đá đổ trên cẳng chân.
Chung Ý Thu ngửi thấy một mùi tanh thối thoảng qua bên người, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng người thở phì phò sau lưng, “Đã hét là không có thắng rồi mà, ai biểu không tránh ra!”
Quay đầu nhìn lại, người này nắm lấy xe đạp vững vàng đứng ở bên mép mương, bánh xe trước đã lao ra một nửa, bản thân hắn thì ngửa ra sau, dùng sức kéo xe trở về.
Chung Ý Thu vội chạy tới kéo ghế sau lại.
“Má ơi, xém nữa là đi đời nhà ma!”
Viên Lão Hổ đứng yên, lắc lắc đôi chân dính bùn cười nói: “Là thầy Chung phải không? Xin lỗi, trời mưa to gây ra lũ nên đường bị san bằng rồi, nếu không thì tôi đã tới đây từ sớm.”
“Không sao, tôi là Chung Ý Thu.”
“Để cậu chờ lâu như vậy, tôi……”
“Viên Lão Hổ mắt chú mày mù à, đụng ngã cả tao!” Ông chú ôm eo ngã ngồi trên mặt đất.
Chung Ý Thu thấy ông ngồi, cái sọt ngã ở trên đủi, mấy con cá trong đó văng xa hơn một mét.
Trải qua mấy ngày mưa to không ngừng nghỉ, ông trời mắc nghẹn, nổi giận phát tiết khắp nơi.
Chung Ý Thu lần đầu tiên tới trấn nhỏ chưa từng nghe qua tên này, cậu mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen chỉnh tề và mang đôi giày thể thao có hơi cũ cũng màu trắng, đứng ở ngã tư đường thối hoắc đợi gần cả buổi trưa, sắp bị thiêu đốt thành cái xác khô.
“Chàng trai trẻ này, chú ở đây chờ ai cả nửa ngày vậy, chờ quỷ à? Trời tối đường không dễ đi đâu nha.”
Chung Ý Thu nhẹ nhàng ngước mặt nhìn người đối diện, cậu có đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt mảnh mai như lá liễu tháng ba, lúc nhìn người không có cảm xúc càng thêm sắc bén.
Một cái liếc mắt này làm người đàn ông kia sửng sốt.
“Chú mày ghê gớm nhỉ, tôi nói thật đấy, trời sắp tối rồi.” Ông chú nghiêm túc nói.
“Cháu chờ người đón.” Chung Ý Thu di chuyển vài bước, nhìn chằm chằm hai sọt cá lớn bên chân ông chú.
Lúc mới đến đây vào giữa trưa, bọn chúng còn tung tăng nhảy nhót vẩy nước bắn khắp quần cậu, bây giờ mắt đã trắng dã thu hút một đống ruồi bay quanh.
Trời giữa hè nắng chói chang, chỉ đứng một giờ thôi đã làm cậu không kiên nhẫn, vậy mà mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, làm cậu nôn nóng, hiện giờ người đầy mồ hôi.
“Nghe tiếng thì chú không phải người ở đây phải không? Tới từ thành phố ha?” Ông chú nghe cậu tiếp lời, khẩu âm không phải người địa phương, đứng lên dí sát vào nửa bước.
“Vâng ạ.” Chung Ý Thu đáp trả.
“Chú mày đi đâu thế, nơi này ma quái không dễ đi đâu, nếu tiện đường thì tôi dẫn chú đi.” Ông chú nhấc chân gõ gõ ống điếu cày lên đôi giày đầy bùn đất.
Chung Ý Thu nhìn cái tẩu thuốc còn đầy ánh lửa của ông chú, nghĩ thầm đừng đốt luôn quần áo của ông nha, do dự một chút nói: “Đi Viên gia trang.”
Khẩu âm của người thành phố không quá khác với người nông thôn, cơ bản có thể nghe hiểu, nhưng phát âm nhẹ hơn một chút, đặc biệt là lúc nói tên thôn với dân bản xứ, nghe càng xa lạ.
Ông chú vừa nghe xong không rõ chỗ này là ở đâu, suy nghĩ một lát mới phản ứng: “A! Là Viên gia trang, tưởng chỗ nào lạ hoắc!”
“Chú đi Viên gia trang làm gì, có thân thích ở đó à?” Ông chú lại hỏi.
“Tới đó làm thầy giáo trường tiểu học.” Chung Ý Thu cuốn cuốn tay áo, tuy cậu mặc áo sơ mi trắng, nhưng phơi nắng lâu như vậy, cho dù cách một lớp quần áo, thì cánh tay cũng phiếm hồng.
“Ôi! Ôi! Thầy giáo! Biết ngay mà, vừa nhìn là biết chú mày làm công tác giáo dục!” Ông chú càng hưng phấn, đôi mắt màu nâu lấp la lấp lánh, khuôn mặt đen gầy nở nụ cười tươi, hàm răng có trắng có vàng đan xen lộ ra có chút buồn cười.
Bị ảnh hưởng bởi nụ cười, Chung Ý Thu cũng nhấp miệng cười một chút, nghĩ thầm sao ông không nói sớm?
“Chú chờ Viên Lão Hổ ha?” Nói xong lại nghĩ tới gì đó, chậc miệng nói: “Chính là Viên Vinh Hổ, chủ nhiệm Viên!”
“Đúng ạ, cháu chờ chủ nhiệm Viên.” Chung Ý Thu đáp.
“Viên Lão Hổ đúng là chân chạy việc.” Ông chú quệt miệng.
Rít điếu thuốc rồi nói: “Hai ngày trước mưa to, đường trơn! Ông trời xả nước qua hai ngày hai đêm làm thành lũ dẫn đến chân cầu lung lay, muốn đến Viên gia trang thì phải đi qua cái cầu đó, giờ này hắn chưa tới hẳn là đã đi đường vòng.”
Chung Ý Thu chờ lâu lắm rồi, bây giờ nghe nói vậy thì yên lòng, cảm kích cười cười.
Ông chú thấy cậu trắng nõn sạch sẽ, mặc áo sơ mi quần tây đen, một đôi giày thể thao trắng dù có hơi cũ, không giống với đám thanh niên trong thôn, tới mùa hè là cởi trần tránh nóng.
Đứng ở dưới bóng cây cười cười, đôi mắt đóng mở chừng mực, nghĩ thầm người thanh niên này lớn lên thật đẹp mắt, cơ mà đàn ông không được khen đẹp thì phải nói sao đây ta?
Dù sao cũng giống người làm công tác văn hoá.
“Mặt trời xuống núi rồi, chú đi theo tôi, trên đường nói không chừng có thể gặp phải Viên Lão Hổ.” Ông chú lại lần nữa kiến nghị.
“Cảm ơn chú ạ, không cần đâu, cháu đã hẹn chủ nhiệm Viên, đứng đây chờ vẫn hay hơn.”
“Không cần sợ, tôi ở Lý Gia Oa, nhà tôi cách Viên gia trang không xa, muốn đi tới trấn thì phải đi qua con đường này, trở về khẳng định có thể gặp gỡ.” Nói xong giơ tay chỉ về con đường phía trước.
“Không cần…… Cháu đợi thêm lát nữa cũng được.” Ông chú nhiệt tình làm Chung Ý Thu có chút khó xử.
Đương lúc nói chuyện, nghe thấy trên đường có người lớn tiếng gọi: “Nhường nhường nhường nhường nhường nhường, xe mất thắng!”
Một người đàn ông cưỡi xe đạp lao nhanh xuống núi như con ngựa đứt dây cương.
Chung Ý Thu nhìn chiếc xe đạp lao thẳng tới chỗ mình, theo bản năng tránh sang một bên.
Đạp xe là một người đàn ông cao to, xe còn cách bảy tám mét thì nhảy xuống, dùng sức nắm lấy tay lái, thân thể ngã về phía sau, không may là quán tính quá mạnh, người và xe đều trượt xuống núi, đế giày ma sát với đường đất tạo thành tiếng vang kìn kịt.
Ông chú đang nói chuyện, chớp mắt đã thấy người dừng ở trước mặt.
“Ôi! Viên Lão Hổ mày làm gì, mày…… Mày……” Vừa nói vừa về nhảy về phía sau, quá vội vã nên không chú ý tới sọt cá bên người, chân nọ đá chân kia ngã xuống đất, sọt cá bị đá đổ trên cẳng chân.
Chung Ý Thu ngửi thấy một mùi tanh thối thoảng qua bên người, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng người thở phì phò sau lưng, “Đã hét là không có thắng rồi mà, ai biểu không tránh ra!”
Quay đầu nhìn lại, người này nắm lấy xe đạp vững vàng đứng ở bên mép mương, bánh xe trước đã lao ra một nửa, bản thân hắn thì ngửa ra sau, dùng sức kéo xe trở về.
Chung Ý Thu vội chạy tới kéo ghế sau lại.
“Má ơi, xém nữa là đi đời nhà ma!”
Viên Lão Hổ đứng yên, lắc lắc đôi chân dính bùn cười nói: “Là thầy Chung phải không? Xin lỗi, trời mưa to gây ra lũ nên đường bị san bằng rồi, nếu không thì tôi đã tới đây từ sớm.”
“Không sao, tôi là Chung Ý Thu.”
“Để cậu chờ lâu như vậy, tôi……”
“Viên Lão Hổ mắt chú mày mù à, đụng ngã cả tao!” Ông chú ôm eo ngã ngồi trên mặt đất.
Chung Ý Thu thấy ông ngồi, cái sọt ngã ở trên đủi, mấy con cá trong đó văng xa hơn một mét.
上一篇:Nhận định, soi kèo Barcelona vs Real Sociedad, 23h15 ngày 2/3: Không dễ dàng
下一篇:Nhận định, soi kèo PSG vs Lillle, 03h05 ngày 2/3: Chủ nhà tiếp đà thăng hoa
下一篇:Nhận định, soi kèo PSG vs Lillle, 03h05 ngày 2/3: Chủ nhà tiếp đà thăng hoa
相关文章:
- Nhận định, soi kèo Istra 1961 vs Lokomotiva Zagreb, 23h00 ngày 4/3: Màn tái đấu hấp dẫn
- Tuấn Thăng rủ Đàm Vĩnh Hưng, Maya hát 'phòng trà online'
- Nhận định, soi kèo Napredak Krusevac với Spartak Subotica, 22h00 ngày 12/2
- Nhận định, soi kèo Alianza Petrolera với Deportivo Pereira, 08h20 ngày 12/02: Đứt mạch thắng lợi
- Nhận định, soi kèo Chennaiyin vs NorthEast United, 21h00 ngày 3/3: Đối thủ yêu thích
- Ca sĩ Lan Trinh bật khóc khi thắng kiện ông bầu Hoàng Vũ
- Đời buồn của ‘Đệ nhất danh ca’ Hong Kong Mai Diễm Phương
- Châu Khải Phong ra sản phẩm mới sau thời gian dài tránh dịch
- Kèo vàng bóng đá Juventus vs Verona, 02h45 ngày 4/3: Tin vào Bianconeri
- Nhận định, soi kèo Southampton vs Huddersfield, 22h00 ngày 10/2: Sức mạnh sân nhà
相关推荐:
- Nhận định, soi kèo Osasuna vs Valencia, 03h00 ngày 3/3: Cầm chân nhau
- Nhận định, soi kèo Basel với St. Gallen, 22h30 ngày 11/2: Chỗ dựa sân nhà
- Nhận định, soi kèo Macarthur FC với Sabah FA, 14h00 ngày 13/2: Tỉnh mộng
- Nhận định, soi kèo Southampton vs Huddersfield, 22h00 ngày 10/2: Sức mạnh sân nhà
- Nhận định, soi kèo Monza vs Torino, 18h30 ngày 2/3: Kịch bản quen thuộc
- Nhận định, soi kèo Shandong Taishan với Kawasaki Frontale, 17h00 ngày 13/2: Không cùng đẳng cấp
- Nhận định, soi kèo Javor Ivanjica với Partizan Belgrade, 20h00 ngày 10/02: Khách lấn chủ
- Siêu phẩm của IU và Suga (BTS) chỉ mất 5 phút để lập thành tích khủng
- Soi kèo góc PSV vs Arsenal, 3h00 ngày 5/3
- Nhận định, soi kèo Kerala Blasters với Punjab, 21h00 ngày 12/2: Lấy lại tự tôn
栏目分类
最新文章
- Soi kèo góc Monza vs Torino, 18h30 ngày 2/3
- Soi kèo phạt góc Shanghai Port vs Yokohama Marinos, 19h00 ngày 4/3: Chủ nhà lép vế
- Nhận định, soi kèo Sumqayit vs Qarabag, 23h00 ngày 3/3: Khó tin cửa dưới
- Nhận định, soi kèo Udinese vs Parma, 2h45 ngày 2/3: Phong độ đang lên
- Nhận định, soi kèo Rio Ave vs Braga, 03h30 ngày 3/3: Ca khúc khải hoàn
- Nhận định, soi kèo Gazisehir Gaziantep vs Eyupspor, 20h00 ngày 3/3: Trả nợ lượt đi
- Soi kèo góc Napoli vs Inter Milan, 0h00 ngày 2/3
- Nhận định, soi kèo Arnett Gardens vs Dunbeholden, 07h45 ngày 4/3: Chặn đà tiến đội khách
- Nhận định, soi kèo Hà Nội FC vs SHB Đà Nẵng, 19h15 ngày 2/3: Khách ‘tạch’
- Siêu máy tính dự đoán MU vs Fulham, 23h30 ngày 2/3
热门文章