Romelu Lukaku là một trong những bản hợp đồng đầu tiên khi Villas-Boas cập bến Stamford Bridge hè 2011.
Tuy nhiên,ôngbaogiờthathứchovịHLVnàbảng xếp hạng cup c1 ở tuổi 18, Lukaku còn thiếu kinh nghiệm và thường xuyên bị đày trên băng ghế dự bị. Cả mùa bóng đầu tiên, tiền đạo người Bỉ chỉ ra sân 12 lần.
Lukaku không bao giờ tha thứ cho Villas-Boas
Thành tích yếu kém của Chelsea khiến Villas-Boas bị sa thải giữa chừng. Tỷ phú Abramovich đưa Di Matteo lên thay.
Mọi thứ biến đổi chóng mặt khi The Blues như bừng tỉnh, thi đấu cực kỳ chắc chắn ở Champions League. Họ đăng quang ngôi vô địch sau khi hạ Bayern Munich trên chấm phạt đền.
Dù cùng các đồng đội lên chuyến bay đến Munich nhưng Lukaku không thể ra sân cũng như nhận huân chương vì trước đó anh đã bị Villas-Boas gạt ra khỏi danh sách đăng ký ở Champions League.
Nhớ lại chuyện cũ, Lukaku chia sẻ trên tờ Het Laatste Nieuws: "Di Matteo nói với tôi rằng mình sẽ được ở lại cùng toàn đội cho đến trận chung kết.
Mọi người sát cánh bên nhau, bao gồm cả những thành viên bị treo giò hoặc không có tên trong danh sách đăng ký. Tôi biết ơn Di Matteo vì điều này.
Vô địch Champions League là điều tôi luôn mơ ước. Bất kỳ ai cũng muốn được ăn mừng với đội bóng của mình khi đăng quang. Cảm xúc lúc đó thật khó tả khi tôi mới 19 tuổi.
Tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho HLV Chelsea trước đó là Villas-Boas, bởi không trao cơ hội cho tôi được chạm tay vào chiếc cúp danh giá."
Tuy nhiên, dù là văn học Việt Nam hay nước ngoài, 1977 Vlog vẫn duy trì được sức hút riêng của mình. Chỉ sau 3 tiếng đăng tải, sản phẩm thứ 7 của nhóm đã cán mốc 500.000 lượt xem, sau 11 giờ ra mắt đã đạt gần 1,4 triệu lượt xem.
Gửi gắm trong sản phẩm lần này, hai anh em Việt Anh - Trung Anh vẫn tiếp tục mang đến cho khán giả những "đặc sản" có một không hai của nhóm.
Đó là những câu nói vô cùng thâm thúy nhưng hài hước, cập nhật những sự kiện thời sự nóng bỏng ai nghe cũng thấy hả hê.
1977 Vlog - Chiếc lá cuối cùng
"Ôi con cừu non tội nghiệp, mày phải thật sự bình tĩnh, bởi vì nói chuyện với tao, là một môn thể thao mạo hiểm..."
"Thật đáng xấu hổ, tao sẽ dội sạch linh hồn mày bằng sáu lít nước".
"Tạo hóa đã quá keo kiệt với bộ não của ông".
"Bị giới hạn về mặt nhận thức đã là một hình phạt lớn lắm rồi"...
1977 Vlog - Chiếc lá cuối cùng
Trước những lời thoại thâm thúy, dân tình đã thể hiện sự quan tâm của mình bằng hàng trăm nghìn bình luận khen ngợi và thích thú:.
"Khối lượng thông tin đồ sộ, nhịp sống của cả thế giới được tổng hợp trong video này. Nể!".
1977 Vlog - Chiếc lá cuối cùng
"Không những kịch bản hay mà còn có dàn diễn viên phụ mặt hài nữa chứ. Xem xong thỏa mãn quá"...
Bên cạnh những lời khen, nhóm hài cũng nhận về những bình luận góp ý, so sánh với sản phẩm cũ.
"Phong cách Việt Nam vẫn hợp với các anh hơn", "Có vẻ clip nhạt dần theo năm tháng. Mấy clip đầu mình thấy hay hơn".
"Nhóm cà khịa vụ đeo khẩu trang nhưng lại chẳng có ai trong phim đeo khẩu trang cả"...
Được biết hiện tại lượt xem của "Chiếc lá cuối cùng - Quyền năng đất mẹ" vẫn đang thu hút sự chú ý rất lớn của cộng đồng mạng và tăng lên không ngừng. Dù không thể bằng những sản phẩm đầu nhưng chắc chắn đây cũng vẫn là clip triệu views đầy ấn tượng của nhóm.
Con trai bà Tân Vlog bất ngờ bị chỉ trích dữ dội
Không đeo găng tay khi chế biến món ăn, thả nguyên liệu cắn dở vào nồi để nấu tiếp… con trai bà Tân Vlog đang nhận nhiều bình luận không tốt từ phía người xem.
Thực hiện di nguyện của mẹ, chúng tôi đưa bà về quê tổ chức đám tang, an táng ở nghĩa trang xã. Tôi nhớ đó là năm 1999.
Trước đây, tôi từng đi viếng nhiều đám hiếu ở quê chồng nhưng khi tổ chức tang lễ cho mẹ chồng, tôi mới thực sự ám ảnh.
Các thủ tục, lễ nghi khá rườm rà. Sau khi phát tang, con cái, cháu chắt đeo khăn tang, thể hiện tình cảm với người quá cố bằng việc khóc lóc.
Người làng quan niệm, con cái càng khóc to, khóc nhiều, càng có hiếu. Hai cô em dâu thi nhau gào khóc từ ngoài cổng vào đến trong nhà, vật vã bên linh cữu mẹ chồng.
Tôi làm dâu trưởng, thương mẹ chồng nhưng chỉ rơm rớm nước mắt, cảm xúc tiết chế chừng mực, vì còn giữ tinh thần tỉnh táo, lo liệu, quán xuyến công việc, liền bị bà bác mặt nặng mày nhẹ.
Ám ảnh nhất là lúc đưa quan tài mẹ chồng tôi đi chôn. Theo tục ở đây, con dâu, con gái phải lăn lê, bò dưới đất, từ nhà ra cánh đồng - nơi chôn cất người xấu số, cho quan tài đi qua người.
Năm đó, tôi mới bị tai nạn, bàn chân bó bột được 20 ngày, vẫn ra sức bò, thể hiện tấm lòng hiếu thảo với mẹ chồng. Bản thân tôi thấy đây là hủ tục, có phần thái quá, không cần thiết nhưng vì ‘đất lề, quê thói’ nên tôi phải làm theo.
Bên cạnh vấn đề kể trên, tôi thấy trong các đám hiếu tại quê chồng còn nhiều điều cần phê phán.
Quê chồng tôi là vùng nông thôn, tính chất cộng đồng, làng xã thể hiện rõ rệt trong đời sống.
Gia đình nào có đám, không ai nhắc, bà con làng trên, xóm dưới kéo đến đỡ đần. Người căng rạp, người giúp khâm liệm, bày biện ban thờ, kê bàn ghế. Không thể phủ nhận, đây là điều rất trân quý, tình cảm. Tuy nhiên, trong những lần tụ tập đó, lại nảy sinh tệ nạn, phiền toái, khi cánh đàn ông mượn cớ ngồi rượu chè, cờ bạc.
Trường hợp đám tang mẹ chồng tôi, do bà còn người con út ở xa chưa về kịp nên trưa hôm sau mới đưa đi chôn. Suốt từ sáng đến đêm, người ra vào thăm viếng liên tục. Nhiều anh em, họ hàng làm ăn tỉnh khác, 10 giờ đêm tiếng kèn trống vẫn vang lên phía nhà trên.
Từ trưa đến tối, bận rộn, tôi và chồng chưa kịp ăn uống gì, người gần như mệt lả nhưng vẫn phải cố, đứng tạ lễ khách viếng.
Thời điểm này, chính quyền chưa có quy định hạn chế giờ kèn, trống đám tang theo khung giờ như hiện nay nên đội kèn trống hoạt động đến lúc nào hết khách viếng mới nghỉ.
Tôi mệt nhoài, chợp mặt 10 phút là tỉnh giấc vì âm thanh kèn, trống dội vào tai. Ở nhà dưới, đám thanh niên ngồi túm tụm, nhậu nhẹt, ăn đêm. Theo lời họ nói, ăn để lấy sức mai khiêng quan tài.
Tôi nhắc nhở mọi người ăn xong thì giải tán, nghỉ ngơi. Nào ngờ bị chú chồng trách cứ, cho rằng tôi thái độ kẻ cả. Người ta đến giúp đỡ, không được câu cảm ơn còn xua đuổi.
Những bữa nhậu này, việc xảy ra mẫu thuẫn, cãi vã, đánh nhau không phải chuyện hiếm. Đôi khi, hai ông hàng xóm hiềm khích nhau, mượn hơi rượu để gây sự, họ sẵn sàng lao vào nhau ẩu đả.
Mặc dù, gia chủ còn đang buồn rầu nhưng các đám bạc vẫn được tổ chức rôm rả. Thanh niên, già trẻ rủ nhau chơi bài ăn tiền, thậm chí phụ nữ cũng tham gia nhiệt tình. Họ đóng cửa kín mít, đề phòng bị chính quyền kiểm tra, còn cho người ra ngoài cổng ‘trinh sát’.
Giữa cảnh tang gia bối rối, tiếng sát phạt cờ bạc, tiếng nâng chén xen lẫn trong tiếng khóc, tiếng kèn trống chẳng khác nào vở bi hài kịch.
Sau này, tôi tham dự thêm vài đám hiếu trong họ hàng nhà chồng. Cuộc sống hiện đại, nhiều thứ thay đổi, văn minh hơn. Tuy vậy, những thủ tục rườm rà, thói xấu trong các đám hiếu này vẫn tồn tại.
Với quan điểm cá nhân, tôi không phản đối việc tổ chức tang ma cho người thân chu toàn, đầy đủ. Đây là lễ nghi, tục lệ truyền thống từ bao đời nay. Tuy nhiên, cần tổ chức sao cho gọn gàng, bỏ những hủ tục không cần thiết. Như vậy, vừa tiết kiệm tiền bạc, thời gian và tránh nảy sinh tệ nạn xã hội, va chạm đáng tiếc.
Làm dâu nhà đại gia, con gái bối rối mỗi lần bố mẹ ruột lên thăm
Hai mươi tám tuổi, tôi bước chân vào làm dâu gia đình giàu có, trí thức nhưng mỗi lần mẹ đẻ lên thăm tôi lại ngượng ngùng vì lối ứng xử của bà.
" alt="Ám ảnh của dâu phố về chịu tang mẹ chồng ở quê"/>
Neild có tấm vé tàu hỏa có thể sử dụng ở Pháp, Tây Ban Nha, Morocco, nhưng chi phí ăn uống và chỗ ở rất hạn hẹp.
Không còn gì lưu luyến ở Paris, tôi đến nhà ga và lên một chuyến tàu đi về phía nam.
Đôi khi những chuyến đi kéo dài và chậm chạp. Đôi khi các toa tàu quá đông. Đôi khi nhà vệ sinh trông thật khủng khiếp.
Nhưng sự kết hợp của nhà ga, xe lửa và đường ray tạo nên cảm giác phiêu lưu vượt thời gian. Đó là một thế giới riêng rất lý thú.
Sự thất vọng của những tên trộm
Khi phong cảnh nước Pháp đã ở lại phía sau, nhiệt độ thì càng nóng hơn, tôi một lần nữa say sưa trong khung cảnh trước mắt.
Ở Barcelona (Tây Ban Nha), do thiếu khu cắm trại ở trung tâm thành phố, tôi thuê một chiếc giường trong nhà nghỉ gần đại lộ Las Ramblas. Đó là thời điểm 3 năm sau khi thành phố đăng cai Thế vận hội Mùa hè, chi phí vẫn tương đối rẻ.
Tôi đã dành vài ngày dạo chơi loanh quanh và ăn bánh sandwich phô mai rẻ tiền, giống như một du khách sành điệu.
Sau đó, tôi lại lên kế hoạch cho chuyến đi xuyên đêm tới Madrid để tiết kiệm tiền. Nhưng khi màn đêm buông xuống, tôi được người gác tàu cho biết mình không thể lên tàu mà không đặt chỗ từ nhiều tiếng trước.
Tôi không có nơi nào để đi và không đủ tiền thuê một căn phòng. Trong thời đại còn sử dụng chi phiếu cho khách du lịch, tôi không có cách nào chi trả ở Tây Ban Nha ngoài giờ ngân hàng làm việc.
Tôi có thẻ ATM cho trường hợp khẩn cấp, nhưng nó chỉ hoạt động ở một quốc gia khác, như Bỉ.
Sau khi bị hành hung ở Paris, Neild tiếp tục gặp vận xui ở Barcelona.
Tôi kiểm tra ba lô của mình và quay trở lại đại lộ Las Ramblas. Trong khi suy tính điều làm tiếp theo, tôi được một người đàn ông Tây Ban Nha tiếp cận hỏi đường. Đó là cách đánh lạc hướng kinh điển, trong khi đồng bọn của anh ta đứng sau trộm hành lý của tôi.
Lần này tôi không khóc. Mất mát lớn nhất là chính chiếc túi. Tôi tự an ủi mình bằng cách tưởng tượng đám trộm tụ tập bên đường và cãi vã về sự thảm hại của những gì chúng vừa cướp được: Một cặp kính râm giá rẻ, vài lọ kem chống nắng từ thương hiệu bình dân và một cuốn sách.
Lúc này, kế hoạch A là lẻn vào nhà nghỉ cũ và tìm một giường trống. Tôi sẽ cố đi qua quầy tiếp tân, nhưng chủ nhà sẽ đuổi theo, lôi cổ tôi ra ngoài đường.
Kế hoạch B là ngủ qua đêm tại một trong những công viên của thành phố. Nhưng phương án này nhanh chóng bị loại bỏ.
Chỉ còn lại kế hoạch C. Đêm hôm đó và hầu hết ngày hôm sau, tôi lang thang trên đường phố. Tối hôm đó tôi trở lại nhà ga, đặt chỗ và bước lên chuyến tàu cuối cùng rời khỏi Barcelona.
Ở Madrid, hình như tôi đã khám phá một bảo tàng nghệ thuật và ăn thêm nhiều chiếc sandwich phô mai rẻ tiền. Sau đó, tôi lại đi về hướng nam, lần này tới Granada - một thành phố lịch sử, nơi tọa lạc Cung điện Alhambra ngoạn mục.
Neild tham quan Alhambra - cung điện theo kiến trúc Moorish có có tuổi đời hàng thế kỷ ở Tây Ban Nha.
Lòng tốt từ những người xa lạ
Chỉ đến khi đặt chân tới nhà ga Granada trong buổi bình minh, tôi mới nhận ra đó là khởi đầu của cuối tuần. Không có ngân hàng nào mở cửa. Và một lần nữa, tôi không có tiền mặt hoặc bất cứ nơi nào để trú ngụ.
Những điều xảy ra tiếp theo, đến tận bây giờ, vẫn là một trong những điều thú vị nhất tôi từng trải qua.
Trên tàu, tôi tâm sự với một sinh viên người Chile về tình trạng khó khăn hiện tại. Cô ấy mời tôi đến nơi ở của những người bạn Tây Ban Nha quen qua thư mà mình đang đến thăm ở Granada.
Cô ấy thậm chí chưa từng gặp họ trước đó. Nhưng khi cô ấy hỏi liệu tôi có thể dựng lều trong vườn của họ hay không, họ mời tôi vào nhà và cho tôi ngủ trên ghế sofa.
Nhóm sinh viên tốt bụng cho Neild một chiếc ghế sofa để ngủ, cùng với thức ăn và đồ uống ở thị trấn Granada, Tây Ban Nha.
Không chỉ vậy, trong 3 ngày tiếp theo, họ mời tôi ăn, uống bia và làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi. Thậm chí, khi tôi có ý muốn gửi chút chi phí ăn ở vài ngày qua khi ngân hàng mở cửa trở lại, họ kiên quyết từ chối.
Tôi vẫn còn cảm kích trước sự hiếu khách của họ. Những năm qua, tôi cố gắng giúp đỡ nhiều người khác. Mặc dù vậy, tôi không thể tưởng tượng bản thân có thể mời một gã như mình của năm 24 tuổi vào nhà. Tất nhiên, không phải vì mái tóc.
Điểm dừng chân tiếp theo là Algeciras - thị trấn cảng nhộn nhịp với kiến trúc Moorish. Đây là nơi phà chở khách qua eo biển Gibraltar đến cảng Tangier của Morocco.
Sự sợ hãi bắt đầu xuất hiện. Tôi đã không chuẩn bị tinh thần cho những gì trải nghiệm ở Pháp và Tây Ban Nha, nhưng ít nhất tôi còn có hành trình xe lửa để quay trở lại. Trong phần tiếp theo của hành trình, ngay cả lịch trình tàu chạy cũng sẽ là bí ẩn.
Neild tại một nhà trọ giá rẻ ở Morocco, nơi nhiều khách du lịch ở chung để tiết kiệm chi phí.
Mạo hiểm
Buổi tối trước khi lên thuyền, tôi gặp 2 cô gái cũng đến từ miền bắc nước Anh. Họ dường như thương hại một gã có vẻ ngoài thảm hại và nhường cho tôi chiếc giường dự phòng trong phòng khách sạn mà mình thuê.
Trong suốt phần còn lại của chuyến đi, tôi cũng kết bạn với một vài cặp vợ chồng hào phóng, nhường cho tôi chiếc giường dự phòng trong căn phòng của họ.
Thành phố Tangier thật dữ dội. Tôi bị một người bán hàng đeo bám và dọa dẫm hàng giờ, cho đến khi tôi cắt đuôi anh ta tại một quán cà phê.
Khi màn đêm buông xuống, tôi trả tiền trước cho một khách du lịch khác để share căn phòng người đó đã thuê. Hóa ra, đó là một ký túc xá tồi tàn, chỉ có những tấm nệm rách.
Dù bị lừa, tất cả đành chấp nhận. Thậm chí, chiếc vòi hoa sen tệ đến mức không ai trong chúng tôi dám sử dụng.
Wouter và Marie-Odile - cặp vợ chồng người Hà Lan - nằm trong số người giúp đỡ Neild trong chuyến đi.
Ngày nay, Morocco có những chuyến tàu liên tỉnh nhanh và hiện đại. Nhưng vào năm 1995, chúng cũ kỹ, chậm chạp và thơ mộng - không tính nhà vệ sinh. Giữa các trạm dừng, mùi thức ăn, trà bạc hà và không khí nóng len qua các cửa sổ đang mở.
Hai người bạn Hà Lan mới quen dẫn tôi tới Marrakech. Ở đó, chúng tôi tìm được một căn phòng giá rẻ có ban công. Tôi rất ngạc nhiên bởi quần áo khô rất nhanh khi phơi giữa cái nắng gay gắt giữa trưa.
Điểm đến cuối cùng
Điểm dừng chân cuối cùng của tôi là Toubkal - đỉnh núi cao nhất ở Morocco. Ai đó đã gợi ý rằng tôi có thể trông thấy sa mạc Sahara từ một nơi nào đó gần đỉnh.
Tôi nhảy lên xe buýt, sau đó là chiếc xe tải chở đầy cừu đến ngôi làng nhỏ Imlil nằm trên dãy núi cao của Morocco. Tôi yêu nơi này. Không khí mát mẻ hơn. Không ai cần mặc cả về giá bán từng miếng trái cây. Và điều tốt nhất là có khu cắm trại.
Thế nhưng, đó cũng là lúc tôi phát hiện chiếc lều mà mình mang theo qua 4 quốc gia cần có 2 cột để có thể dựng lên. Những thứ đó, lúc này, đang yên vị trên chiếc kệ trong tầng hầm của bố mẹ tôi, hay nói cách khác là cách đây 2.700 km.
Điểm cuối hành trình của Neild là ngọn núi cao nhất Morocco - Toubkal.
Tôi chưa bao giờ trông thấy sa mạc. Sau một đêm trằn trọc trong tấm vải chùng xuống, được giữ tạm bằng những thanh gỗ xiêu vẹo, tôi thất bại trong việc trèo lên đỉnh Toubkal.
Nhưng điều đó không thành vấn đề. Tôi đã chiến thắng nỗi sợ hãi của chính mình, và cả sự ngu ngốc, để đi qua dãy Atlas cao của châu Âu và châu Phi. Trong vòng vài tuần, một phiên bản mới đầy tự tin của tôi đã học nghiệp vụ báo chí, mà sau này giúp tôi đi khắp thế giới.
Vài tháng sau chuyến đi, tôi tình cờ hội ngộ 2 người phụ nữ đồng hương mà tôi share phòng ở Algeciras. Chúng tôi gặp lại trong một quán rượu, nên tôi mua cho họ đồ uống như một lời cảm ơn.
“Chúng tôi không nghĩ ai sẽ gặp lại anh. Chúng tôi cứ lo ai đó ở Morocco sẽ giết anh mất”, một trong số họ nói với tôi.
Cô bạn khác đồng tình: “Với kiểu tóc này, họ có thể đã cho anh ân huệ”.
Nỗ lực leo lên Toubkal thất bại nhưng chuyến đi đã truyền cảm hứng cho nhiều cuộc phiêu lưu của Neild sau này.
Lo sợ bị bạn gái 'cắm sừng', chàng trai đề nghị chu cấp hơn 100 triệu một tháng
Cô gái này sẽ nhận được 100 triệu tháng nhưng phải chấp nhận những điều kiện mà người yêu đưa ra, bao gồm không để người khác tán tỉnh hoặc chạm vào vai cô.
" alt="‘25 năm trước, tôi là kẻ phiêu lưu ngốc nghếch nhất châu Âu’"/>